Thình lình chân của Tống Thanh dưỚi bàn đá nhẹ vào chân nó một cái, rồi gã nhìn nó đưa mắt ra dấu, Dương Thông bèn hiểu có chuyện gì đó không được, ly trà cũng chao qua một cái đổ một chút trà ra. DưƠng Tho6ng bèn đặt ly trà xuống, chỉ nghe Tống Thanh cất tiếng:
- A ... trà đã nguội rồi, nào! Dương huynh đệ, mình rót lại ly khác.
Nói rồi chỉ thấy gã xoay lưng lại chưởng quỹ và điếm tiểu nhị, cầm bình trà lên, ngón tay trỏ bên phải móng tay búng nhẹ tới bình trà, Dương Thông thấy có một lớp phấn màu hồng nhạt bay vào trong bình. Tống Thanh lắc cái bình mấy cái, đứng dậy đưa tay qua lấy ly trà của Dương Thông đổ cạn đi, rồi khom lưng rót lại cho Dương Thông một ly trà, thừa lúc đang cúi người, nói nhỏ với nó:
- Trong trà có mông hãn dược!
Rồi thản nhiên rót cho mình một ly. Dương Thông giật mình, thứ mông hãn dược này không mùi không sắc, tuy không phải là thuốc độc, nhưng cũng làm không biết bao nhiêu anh hùng hão hán mê đảo, là vì bỏ nó vào trong rượu hoặc trà, ngay cả ngân châm hoặc tượng nha đều không cách nào phân biện ra đưỢc.
Có điều Tống Thanh vốn nổi tiếng trong giang hồ là Diệu Thủ Độc Cái, vũ công tuy không cao, nhưng khinh công và bản lãnh sử độc và giải độc xuất chúng, cái túi gã đeo sau lưng là đầy những độc vật. Gã là đại hành gia sử độc, thứ mông hãn dược này mùi vị gã vừa nếm là ngửi nùi ra được ngay. Dương Thông lén nhìn điếm tiểu nhị và chưởng quỹ, thấy điếm tiểu nhị mặt mày trắng trẻo, hai bàn tay mềm mại trắng bóc, ngón tay búp măng, lập tức biết có điều trá ngụy, phải biết điếm tiểu nhị quanh năm làm bạn với bếp núc, chân tay ắt là bị ngâm cho đen đủi, suốt ngày rửa chén da tay ắt là sần sùi chai đá, ngón tay cũng vừa lớn vừa thô mới đúng. Lại nhìn kỹ chưởng quỹ, chòm râu dưới cằm, mặt mày lãnh đạm, cặp mắt lộ vẻ hung dữ, lại càng biết là có gì không đúng, phải biết, người buôn bán lấy hòa khí làm ăn, mặt mày lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, lúc nào cũng hòa thiện mới phải, Dương Thông ngấm ngầm tự trách mình quá sơ ý, nếu không phải Tống Thanh phát hiện kịp thời, mình đã trúng phải ám toán của hai người này, chết cũng không biết làm sao mà chết, bụng nghĩ không lẽ đây là một gian hắc điếm hay sao ? Có điều hai người giả tảng như không có chuyện gì, trong bụng thầm tính không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.