Hồi thứ 59
Sủng Phú Đồng Tấn quốc đại loạn
Tru Ngạn Gia Triệu thị phục hưng
(Sủng ái Phú Đồng nước Tấn bị loạn
Tru diệt Ngạn Gia họ Triệu phục hưng)
Binh pháp có câu: "Tướng tướng bất hòa giả, kỳ quốc dị loạn", lại có câu: "Đại thần bất hòa bất khả dĩ dụng binh." Bởi tể tướng đại tướng bất hòa, dù là thời thái bình, còn sợ gây loạn huống hồ gì là thời nhiễu nhương ? Còn đại thần, không chỉ nói tể tướng đại tướng gì cả, phàm là công khanh một nước cũng thế. Tuy chỉ phù tá thôi mà bất hòa cũng trở ngại cho chuyện dùng binh, huống hồ gì là tể tướng đại tướng ? Lệnh doãn và tư mã nước Sở tương đương với tể tướng đại tướng. Không giúp đở nhau mà còn thù hằn nhau, tuy không có việc gì còn không khỏi có chuyện phiền phức, huống hồ gì là đang tranh ngôi vị bá chủ với Tấn bá ? Hai người không ai chết giữa trận tiền cũng là phúc của nước Sở.
Chuyện lớn nhất nguy nhất của thiên hạ, không có chi bằng chiến trận, mà chủ chốt trong đó, chính là trung quân nguyên soái, chỗ ba quân nghe hiệu lệnh. Sở, Tấn đánh nhau đang lúc nghiêm trọng, ngày nào cũng giao chiến, dù thắng thua còn chưa biết, nhưng cũng là trong phút chốc, huống hồ ông vua bị hư mắt, quân sũi bị tổn thương, đay có phải là lúc bình thường ? Tử Trắc lại hứng chí uống rượu đến say mèm, không còn biết đâu là đâu, chết cũng là may lắm! Tử Trọng tuy lấy lời lẽ ép chết, nhưng án lý mà nói, cũng không phải là sai lầm.
Phú Đồng, Di Dương một đám tiểu nhân, không có đức không có tài, chỉ lấy siễm nịnh đẻ làm vua sủng ái, được chức vụ đại phu đã là quá đáng, lại đi vọng tưởng đòi làm khanh tướng, lại vì nóng lòng được tước vị, sàm tấu giết đại thần. Kết cuộc không được mấy ngày đã bị tóm cổ chém đầu, mang tiếng ác mà chẳng được hưởng gì, ích lợi gì mà làm nhĩ ?
Đám Phú Đồng tiểu nhân, gian ác tiếm vị sát hại đại thần, chết không đáng tiếc, chỉ tiếc một ông vua, vì mấy đứa tiểu nhân không ra gì mà bị mất mạng oan uổng, thật không đáng tý nào! Kẻ có nước nhà, trong chuyện dùng người, nghe lời khuyên gián, phải biết cẩn thận thay! Phàm là kẻ gian ác hại người, sau này không ai không bị ác báo, như đám Phú Đồng, Đồ Ngạn Gia đều là một kiểu như vậy, thế mà không biết tại sao người ta lại tự làm khổ mình đi hại người khác để tự hại ?
Tấn Trinh công vừa mới lên ngôi, thưởng công phạt tội, tiến cử người hiền, trọng nhiệm kẻ năng cán, đã thấy được có cái cương lãnh của một ông vua, bá nghiệp trung hưng lẫy lừng là có lý do của nó. Chuyện phế lập la do đại thần, lúc trước khi lên ngôi không thể mềm yếu được, không thể nóng nảy được. Tấn Trinh công trình bày chỉ mấy lời, không cao không thấp, vừa có địa thế, vừa có đại thể, kẻ tôi thần không xứng tôi thần, không chờ bị xử tội đã run rẫy, có thể nói là phương pháp ngự cường địch, định gian nan hay tuyệt.