Truyện Chưởng dịch bởi Lê Khắc Tưởng

Hai ngày sau đó, Đoàn Nhị bèn trở lại, Hạ Mẫn sai người sắm hai cổ xe, chỉ đem theo bốn tên mã phu và hai đứa a hoàn, rồi bắt đầu nhắm hướng tây Khai Phong khỏi hành. Dương Thông và Đoàn Nhị ngồi chung một cổ xe, hai đứa a hoàn và Hạ Mẫn ngồi chung cổ xe kia, mọi người ngồi luôn trong xe, chung quanh dùng vải xanh bọc quanh kín mít, nhắm đưỜng chính hướng tây đi mãi, mỗi tối đều trú túc ở nơi phố thị, không những vậy còn ở trong khách sạn thượng đẵng dường như đã đặt sẵn. Đoàn Nhị suốt ngày ngồi trong xe không đi đâu, có lúc bang trợ Dương Thông vận khí liệu thưƠng, đám người đi được hai ngày, bèn tiến vào Đồng Quan trong Thiểm Tây. Chuyến đi này, Đoàn Nhị không hề đề cập đến chuyện sai lầm gì của Dương Thông vừa qua, lão chỉ giảng giải cho y biết về lai lịch các môn các phái cho đến những nhân vật hắc bạch trong giang hồ, cuối cùng lão nói:

- Giang hồ ân ân oán oán khó mà nói ai đúng ai sai, như trong bọn danh môn chính phái cũng có một số nhân vật bại hoại mà trong đám hắc đạo cũng có kẻ hành hiệp trượng nghĩa, phù nguy tế bần vốn là bổn phận của những kẻ học võ như chúng ta, một người chỉ cần làm chuyện không xấu hỗ với trời đất, với chính lương tâm của mình là được rồi.

Dương Thông nghe giọng điệu của lão, biết lão không trách móc chuyện mình đắc tội phái Côn Luân lần này, trong bụng cũng yên ổn.

Mọi người ra khỏi Trường An tiếp tục đi về hướng tây, đường đi càng lúc càng ít người, đi được một ngày trời, chỉ thấy phía trước đường cái đâu đâu cũng có dấu tích của một trận đánh nhau, Dương Thông thấy trên đường rải rác đầy những đao kiếm gãy nát và nhưng vết máu me, hiển nhiên đánh nhau cực kỳ khích liệt, nhưng lại không thấy có thi thể. Hai gã mã phu thỉnh thoảng lại xuống xe tra xét một hồi rồi quay lại nói chuyện với Hạ Mẫn, rồi lại tiếp tục đi. Đoàn Nhị đối với tình hình chẳng thèm để ý, chỉ dựa vào thành xe ngủ say như chết, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Đêm đó, mọi người ở lại trong núi, chỉ ăn tạm qua loa chút lương khô, bọn Dương Thông ngủ trong cổ xe, còn bốn gã mã phu thì ngủ chung quanh cổ xe của Hạ Mẫn, đêm đó cũng thái bình vô sự. Ngày hôm sau, mọi người lại tiếp tục đi sâu vào trong núi, đường đi vô cùng hiểm trở, Dương Thông biết mình đang đi vào giữa rặng Tần Lãnh. Đoàn Nhị ngồi trong xe, thoa bóp cho Dương Thông giúp cho y trị bệnh, cũng chẳng để ý mình đang đến đâu.

Đoàn Nhị cũng suy trắc được cách nơi đó không còn bao xa, bèn nói với Dương Thông:

- Thông nhi, bây giờ con sắp tới gặp người đó, tính tình bà ta quái dị, hỷ nộ thất thường, con phải ngàn vạn lần để ý, nhất thiết phải nghe theo lời Hạ cô nương, không được nhiều lời, có nhớ không ?

Dương Thông gật đầu nhận lãnh rồi hỏi:

- Sư phụ, người này hung dữ lắm sao ? Bà ta tên gì ? Là người xấu hay tốt ?

Đoàn Nhị lắc đầu đáp:

- Ta cũng không biết tên tuổi bà ta, người này nói tốt thì tốt nói xấu cũng là xấu, nhưng y thuật lại vô cùng cao minh.

DưƠng Thông lại hỏi:

- Như thế có nghĩa là sao ?

Đoàn Nhị nói:

- Ba chục năm về trưỚc, người này còn là một cô nương mỹ mạo xinh đẹp, không biết cô ta học ai một thứ y thuật dùng kim châm, cứu được vô số mạng người, mà lại không hề lưu tính danh, bởi vì y thuật kim châm của cô phi thường cao minh, do đó ngưỜi ta bèn xưng cô là Kim Châm Thánh Thủ. ChưỞng môn đời trước của phái Nga Mi lúc đó luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, hai chân bị tê liệt hơn một năm, vị cô nương này lên núi hái thuốc, bèn dùng kim châm giúp vị chưởng môn đó đả thông kỳ kinh bát mạch, bảy ngày sau bà ta ben hồi phục đi đứng như cũ.

Dương Thông nghĩ bụng:

- Thì ra người này là một vị kỳ nữ.

Đoàn Nhị lại nói:

- Con gái của chưởng môn phái Hoàng Sơn là Trầm Hạc Tiên, tức là chưởng môn hiện giờ Trầm Bích Vân, bị lâm trọng bệnh nửa năm, mời đủ danh y trong thiên hạ, mà không cách nào chữa khỏi, mắt nhìn sắp chết rồi, tấu xảo người này lại lên núi Hoàng Sơn hái linh chi, bèn chẩn mạch trị bệnh cho, nói là do hoài thai bị hư, thai nhi còn nằm trong bụng mà ra, không ai tin, bởi vì Trầm Bích Vân quả thật đã từng bị hư thai nhưng thai nhi đã được lấy ra rồi, người đó bèn dùng kim châm y thuật chữa trị, quả nhiên lấy từ trong bụng Trầm Bích Vân ra một đứa con nít đã chết có đầy đủ hình hài, toàn thân đã biến thành đen sì, thì ra Trầm Bích Vân có song thai, chỉ lấy ra đưỢc một. Dương Thông nói:

- Vị chưởng môn nhân phái Hoàng Sơn chắc biết bà ta tính danh là gì.

Đoàn Nhị lắc đầu nói:

- Cũng khó mà nói được, người này cứu người chưa từng để lại tên, cho dù có nói cho Trầm chưởng môn, bà ta mang ơn cũng không nói cho ai biết dễ dàng.

Đoàn Nhị lại tiếp tục câu chuyện:

- Phái Thiếu Lâm cũng có mấy người gặp mặt người này, đương thời thủ tòa Đại Ma Đường Trí Thanh đại sư đang lúc bao vây bọn Ma giáo Quỹ giáo, trúng phải độc chưởng của Quỹ giáo giáo chủ, bởi trì hoãn bệnh tình, chất độc công nhập vào kỳ kinh bát mạch, ngay cả Huyền Không đại sư lúc đó cũng không cách nào chữa trị nổi, mắt thấy Trí Thanh đại sư đã muốn đi chầu Phật tổ, cũng gặp lúc bà ta lên Tung Sơn Thiếu Lâm tự xin một viên Đại La Tiên đan cứu một người bệnh, bèn sử dụng thuật kim châm chũa trị cho Trí Thanh đại sư, giải độc cứu mạng cho ông ta.

DưƠng Thông nghe lại cố sự bất giác khởi lòng kính trọng, hứng khởi nói:

- Sư phụ, người này quả là một tay hiệp nghĩa!

Đoàn Nhị lắc đầu nói:

- Chỉ tiếc là sau này không biết lý do gì, tính tình bà ta đột nhiên biến hẳn, không những không chịu cứu, ngược lại còn giết bao nhiêu là mạng người, rất nhiều đàn ông bị chết dưới tay bà ta, sau này nghe nói bà ta bị kẻ thù giết chết, lại có người nói bà ta đi tu, lại có người nói bà ta ẩn cư một nơi không ai biết tới, còn có người nói bà ta đã lấy chồng làm một người vợ giỏi mẹ hiền, kẻ thù của bà ta cũng thôi không tìm kiếm bà ta nữa.

Dương Thông nghe Đoàn Nhị kể lại chuyện cũ mới biết được một chút lai lịch của Kim Châm Thánh Mẫu.

Mọi người lại đi thêm nửa ngày trời nữa, bèn đến phía trước một hang núi, chỉ thấy hai bên hang động là vực thẳm vách đá cheo leo, trong hang cây cối mọc um tùm, hoa cỏ đua nở chim chóc reo hót thật là hữu tình, Hạ Mẫn cười nói:

- Đoàn bang chủ, người này ẩn cư trong hang núi, có điều trưỚc giờ bà ta không muốn thấy mặt người ngoài, Đoàn bang chủ xin về cho.

Đoàn Nhị cười đáp:

- Thế thì lão ăn mày xin phó thác Thông nhi lại cho cô nương nơi đây.

Nói rồi lão đở Dương Thông xuống xe, dặn dò y mấy lời, Hạ Mẫn và hai đứa a hoàn đem đồ của hai người xuống, rồi nói mấy gã mã phu cũng đi theo Đoàn Nhị ra khỏi đó. Hạ Mẫn thấy mọi người đi xa lắc rồi, mới chặt một đám cây nhỏ và dây leo, cùng hai đứa a hoàn kết thành cái cáng đơn giản, bỏ Dương Thông lên đó, rồi theo đường cũ đi ngược lại, cho đến chừng hơn dặm đường mới ngoặc xuống hướng nam.

Dương Thông cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:

- Bọn mình đang tính đi đâu đây ?

Hạ Mẫn cười nói:

- Sư phụ anh đi rồi, bọn em tính vác anh ra chỗ hoang dã bỏ đó cho cọp xơi!

Dương Thông cười đáp:

- Anh là thằng nhỏ ăn mày, da thì dày, xương lại cứng, e cọp ăn bị gãy răng không chừng!

Châu nhi và Tuyết nhi nghe nói bật cười, Châu nhi mở miệng chọc:

- Đem anh đi cho cọp ăn sao! Không phải làm cho tiểu thơ nhà chúng em chết mất, như nếu mà thật tình đụng phải cọp, tiểu thư chắc là đem chúng em ra trước, không đến phiên anh đâu! Chúng em đưa anh đi gặp thầy thuốc!

Hạ Mẫn cười mắng:

- Con quỹ a đầu này, xem ta không đem ngươi đi nuôi chó sói.

Dương Thông cũng cười chọc theo:

- Miệng cổ đầy răng nhọn, chó sói thấy cổ tưởng là gặp phải tổ tông rồi, e là sợ bị cổ ăn là khác! Sợ quá muốn chạy còn không kịp huống gì là ăn ?

Mọi người nghe vậy đều không nhịn được cười. Dương Thông lại hỏi Hạ Mẫn:

- Thế thì tại sao chúng ta đã vào hang núi kia, không phải là đi oan uổng mất thì giờ ?

Hạ Mẫn cười nói:

- Vị đại phu này ẩn cư không muốn cho người khác biết chỗ, lúc nãy bọn mình cố ý mê hoặc mấy người kia đó, anh không thấy bọn mình đi dọc đường đều có ngưỜi theo dõi lại sao ?

Dương Thông nghe vậy giật mình hỏi:

- Là ai vậy ?

Hạ Mẫn đáp:

- Còn không phải bọn mũi trâu phái Côn Luân, mấy tên đạo sĩ thối tha này trưỚc sau gì em cũng giết sạch.

Dương Thông cảm thấy kỳ quái hỏi:

- Tại sao anh chẳng thấy bọn họ đâu cả ?

Châu nhi cười nói:

- Bọn họ đi theo bị bọn em sai người đuổi đi sạch, anh không thấy dọc đường đao kiếm gãy nát máu me tung tóe đó sao ? Bọn họ trước đó đã bị người bọn em đánh cho một trận.

DưƠng Thông nghe nói lập tức tỉnh ngộ, thảo nào chẳng thấy bọn đạo sĩ phái Côn Luân đuổi theo, thì ra trên đường đã bị Hạ Mẫn sai người mở đường phía trước, đánh đuổi sạch cả bọn. Mọi người đi trên đường núi rất là khổ nhọc, Hạ Mẫn và hai đứa a hoàn thay phiên nhau khiêng Dương Thông, cũng mệt lã cả người, lúc đi lúc nghỉ, đi mãi mới được vài dặm, bèn ngừng lại nghỉ mệt.

Dương Thông thấy ba người luân phiên khiêng mình, trong lòng cảm thấy băn khoăn. Ba người ngồi xuống nghỉ mệt, Dương Thông thấy Hạ Mẫn điều động được bao nhiêu người lại đối phó phái Côn Luân, ngay cả Thiết Thủ Vô Thường Vu Thiên Long là tay vũ lâm danh túc trong giang hồ cũng cam tâm tình nguyện làm hộ vệ cho cô, cô lại khống chế nguyên cả cái tiền trang lớn trứ danh như Tây Thục tiền trang, cũng lấy làm thắc mắc thân phận của cô là gì, y thấy Hạ Mẫn đi lấy nước, bèn nói chuyện tầm phào với Tuyết nhi một hồi, rồi hỏi nhỏ:

- Tiểu thơ nhà cô là hạng người thế nào vậy ? Các người sinh sống ở đâu ?

Y thấy Tuyết nhi con người văn tĩnh thành thực, chắc là không biết nói dối, bèn hỏi thử cô. Tuyết nhi mở to mắt nhìn Dương Thông hỏi ngược lại:

- Dương công tử, không lẽ tiểu thơ chưa nói cho anh biết sao ?

Dương Thông lắc lắc đầu đáp:

- Tiểu thơ các cô còn chưa nói cho tôi biết.

Tuyết nhi nghe vậy cũng lắc đầu nói:

- Thế thì Tuyết nhi không dám nói, tiểu thơ sẽ đánh em đó, anh lại hỏi tiểu thơ đi!

Châu nhi thính tai, nghe lời Dương Thông hỏi, bèn cười nói:

- Dương công tử, anh muốn biết sao ? Em nói cho anh biết nghe ?

Dương Thông nghe nói, vui vẻ đáp:

- Được! Cô nói đi!

Bụng nghĩ:

- Vẫn là cô Châu nhi này miệng mồm lanh lẹn thẳng ruột ngựa, dấu diếm không được chuyện.

Châu Nhi bèn từ tốn cười nói:

- Tiểu thơ nhà chúng em đấy à ... là bà cô của Diêm La Vương này, là chị của Lôi công Điện Mẫu này, là em gái của Chung Húc ...

Tuyết nhi nghe nói nhịn không nổi bật cười nghiêng ngửa, có tiếng của Hạ Mẫn từ đằng xa vọng lại:

- Thế thì không phải ta đã thành ra con quỹ mặt xanh răng lòi hay sao ?

Thì ra cô đã lấy nưỚc đem về, vừa lúc nghe được ba người đang nói chuyện, ba người giật nảy mình, Châu nhi thè lưỡi ra, làm mặt xấu với Dương Thông nói:

- Lợi hại quá!

DưƠng Thông thấy cô bắt gặp mình đang hỏi chuyện, cảm thấy ngượng ngùng. Hạ Mẫn xách thùng nước bước lại đặt trước mặt y, đưa nước đựng trong ống trúc cho y uống, rồi hỏi nhỏ:

- Thân thế của em là chuyện trọng yếu lắm với anh ?

DưƠng Thông ngượng nghịu nói:

- Anh chỉ thấy em có vẻ thần bí thế thôi.

Hạ Mẫn che miệng cười nói:

- Chắc anh khát nước lắm, uống đi!

DưƠng Thông cũng cảm thấy khát bèn uống vài ngụm. Châu nhi cũng khát, cô thấy Hạ Mẫn đưa cho Dương Thông uống trước, bèn trề môi nói:

- Tiểu thơ, người chỉ biết có Dương công tử, chúng em khiêng ảnh cả nửa ngày nay, không lẽ không biết khát sao ?

Dương Thông và Hạ Mẫn nghe cô nhắc, hai người đều cảm thấy ngượng ngùng. Hạ Mẫn cười nói:

- Ta cứ không cho con nha đầu mồm miệng nhà ngươi uống, xem ngươi có chết khát luôn không.

Châu nhi cười nói:

- Tuyết nhi, thế là mình không phải khiêng Dương công tử nữa, tiểu thơ cổ cứ việc cõng Dương công tử một mình là xong thôi.

Hạ Mẫn thấy Dương Thông đã uống xong bèn đưa qua cho Tuyết nhi, Châu nhi thò tay ra giành uống lấy uống để, rồi nổi cơn ho sặc sụa một hồi, nưỚc mắt nưỚc mủi chảy đầy cả má, Hạ Mẫn cười nói:

- Hay không! Xem lần sau ngưƠi còn nói bậy nói bạ, không sặc cho mà chết luôn.

Tuyết nhi vội vã đưa tay đấm vào lưng cho cô. Dương Thông thấy hai đứa a hoàn, đứa thì ôn nhã văn tĩnh đứa thì lí lắc điêu ngoa, xem ra cũng thú vị.

Mọi người ngồi dưới đất uống nước nghỉ ngơi, Dương Thông len lén liếc qua Hạ Mẫn bên kia, cô đang ngồi trên hòn đá không ngớt đưa tay lau khô mồ hôi trên mặt, rồi phe phẩy chéo áo làm quạt, y nhịn không nổi đưa mắt nhìn cô mấy lần, cũng đúng lúc Hạ Mẫn nhìn qua, hai người hai cặp mắt đụng nhau, đều ngượng ngùng cúi đầu xuống, Châu nhi nhìn qua thấy vẻ mặt hai người bất giác cười phì lên một tiếng, Hạ Mẫn bị cô cười, lập tức xấu hỗ đỏ cả mặt lên, nổi giận mắng:

- Con a đầu chết bằm này! Ngươi cười gì ? Xem ta không cắt cái lưỡi của ngươi đấy!

Châu nhi thè lưỡi ra cười nói:

- Tiểu thơ, ngay đến cười cũng không cho sao ?

Dương Thông thấy cô giận dỗi lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm bất giác lại nhìn thêm mấy lần nữa.

Châu nhi lại càng đắc ý, cao giọng ca:

- Nguyệt nhi quang quang chiếu tứ phương, Nô gia tư niệm ngã đích lang, Tư niệm lang quân sầu đoạn trường, lang a lang! Hà thời hồi đáo nô thân bàng ...

(Trăng chiếu sáng bốn bề, em nghĩ đến chàng của em, nghĩ đến chàng ruột đứt từng đoạn, chàng hỡi chàng! Chừng nào chàng mới về với em ...)

Cô đang hát một bài tình ca lưu truyền ở Vân Nam Đại Lý, nói đến chuyện một người thiếu phụ phòng không chiếc bóng chờ ông chồng ở xa về. Cô vừa ca vừa làm mặt xấu về hướng Hạ Mẫn, Hạ Mẫn cười nói:

- Con quỹ này, ngươi không ca cũng chẳng ai chê ngươi câm điếc, ca mà cứ như chó sói gào khóc vậy, ngươi đừng có kêu cho chó sói nó bò ra.

Tuyết nhi nghe nói sợ quá mặt mày trắng nhợt, vội vàng lay Châu nhi nói:

- Thôi đừng ca nữa! Đừng có dẫn chó sói ra đây ăn thịt bọn mình!

Châu nhi bấy giờ mới ngừng lại, Hạ Mần cười nói:

- Cái con quỹ a đầu điên điên này, cả ngày cứ dở điên dở khùng, lớn lên chẳng ai dám lấy ngươi đâu.

Châu nhi cười nói:

- Châu nhi cả đời không lấy chồng, đi theo tiểu thơ hoài.

Hạ Mẫn bước lại chỗ hai đứa a hoàn đánh vào người Châu nhi nói:

- Được rồi, đứng dậy đi! Ngươi có nhớ tình nhân của ngươi thì chờ tối nay hẳn nhớ! Bây giờ mà còn chưa đến đưỢc Ngọc Nữ Cốc thì thật tình đem thân nuôi mấy con chó sói trong cái hang này đó!

Hai đứa a hoàn nghe nói, biết đường còn xa, bèn đứng hết cả dậy, khiêng Dương Thông tiếp tục lên đường. Hạ Mẫn phía trước dẫn đường, nhìn bên này ngó bên kia, đi dọc theo con đường núi bước tới trước, con đường vô cùng hoang lương hiểm trở, cỏ mọc dày đặc.

Mọi người lại đi thêm một dặm đường nữa, con đường núi dần dần trở nên càng lúc càng gồ ghề hiểm trở, có chỗ chỉ cho mỗi một người đi qua, Hạ Mẫn bèn cõng Dương Thông, y nằm phục lên lưng cô, nghe mùi hương thoang thoảng từ người cô bay qua, nhìn cái gáy trắng ngần, bất giác trong lòng lâng lâng, như đi trong mơ. Dương Thông thấy cô cõng mình trèo núi, người mệt lã mồ hôi, kề tai cô nói nhỏ:

- Tiểu Mẫn, cám ơn em!

Hạ mẫn nghe nói, tim thì đập thình thình mà trong lòng cảm thấy ngon ngọt, có điều ngoài miệng lại nói lãng:

- Thông ca, anh cứu bọn em, chỉ cần vết thương anh lành lại, khổ một chút thì ăn nhằm gì đâu ?

Châu nhi phía sau nghe vậy thở ra nói:

- Ui chao! Tuyết nhi, bọn mình thật mệnh khổ, khiêng ảnh cả ngày không nghe nói được nửa tiếng tạ ơn.

Dương Thông nghe nói vội vã lên giọng vả lả:

- Tuyết nhi, Châu nhi, các cô cũng quá cực khổ! Cám ơn hai người lắm!

Châu nhi cười nói:

- Như thế là xong sao ? Nghe chẳng có chút thành ý gì cả, anh có muốn nói lén lút gì với tiểu thơ thì cứ việc nói thôi.

Hạ Mẫn nghe vậy cười nói:

- Đừng có thèm để ý đến con a đầu điên khùng đó, nó tám phần là dở dở ương ương.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, cứ thế mà vượt qua mấy ngọn núi, rồi vào tới một tòa hang núi.Bấy giờ mặt trời sắp lặn, chim chóc đang ríu rít về tổ, chỉ thấy chung quanh hang núi dưới vực sâu trên vách núi đứng dựng cao ngun ngút, sưƠng mù lãng vãng, cửa động là một dãy rừng mênh mông không thấy bìa, cây cối cao to mấy người ôm không xuể, nhành rễ từ trên cây rủ xuống, nhành lá rậm rạp che hết trời đất, trên đỉnh cây lại càng làm người ta sởn tóc gáy, đủ các thứ các dạng độc xà màu sắc đang treo mình trên đó, đầu không ngớt di động, vảy đen bóng xen lẫn với màu sáng lục, cái lưỡi thè ra thật là kinh khủng. Trong rừng đen tối một màu như mực, không phân biết được ban ngày ban đêm, dưới đất lá rơi phủ đầy dày có tới mấy thước, lá mới ép lên lá cũ, từng trận từng trận mùi ẩm ước hôi mốc theo gió ùa lại, nghe muốn nôn mửa ra. Hạ Mẫn nói:

- Được rồi! Rốt cuộc đã tới nơi!

Hai đứa a hoàn đặt Dương Thông xuống đất, ngồi phệch xuống đất thở hồng hộc một trận. Hạ Mẫn đở Dương Thông ngồi trên một tảng đá, Dương Thông thấy lối vào hang núi hiểm trở như thế bụng nghĩ:

- Làm sao mà vào được ?

Châu nhi cười nói:

- Tiểu thơ, bọn đạo sĩ phái Côn Luân e rằng bây giờ đang sục sạo trong hang núi đầu kia nhĩ!

Hạ Mẫn cười nói:

- Con a đầu nhà ngươi phải nói là có biện pháp thật, giờ này bọn chúng chắc là đang theo dấu cổ xe đi lại chỗ đó, chỗ hang núi đó lắm thứ rắn độc, cũng cho bọn họ nếm chút mùi vị.

Dương Thông nghe nói mới tỉnh ngộ ra, thì ra mọi người đi xa như thế, chính là vì phải đi lòng vòng để dứt bỏ bọn đạo sĩ đang theo đuổi. Bọn đạo sĩ phái Côn Luân ắt hẳn là theo dấu cổ xe cứ đó mà đuổi theo, có điều bọn họ chẳng bao giờ ngờ được bọn Hạ Mẫn lại đang ở đây.

Hạ Mẫn nghỉ ngơi một hồi, rồi nhảy lên một tảng đá, hướng về hang núi lớn tiếng gọi:

- Hồng nhật đông thăng___Bạch liên thịnh khai____Di Lặc Phật Tổ____Liên Hoa công chúa!

Cô gọi như vậy ba lần, thanh âm dội từ trong hang núi dội về, Dương Thông nghe cô nhắc đến Di Lặc Phật Tổ mấy chữ, lập tức giật nảy mình lên, hồi nhỏ y đã nghe Lục Trang nói cho biết cha mình bị người của Di lặc giáo giết, không lẽ người ở trong núi lại là giáo đồ của Di Lặc giáo ? Nhưng Dương Thông biết chắc tổng đàn của Di Lặc giáo thiết lập ở Đại Tuyết Sơn gần biên giới giữa Xuyên và Tạng, còn nơi đây là một dãy Tần lãnh mà. Hạ Mẫn vừa gọi xong, mọi người bèn nghe trong hang núi có tiếng hú dài, thanh âm như tiếng cọp gầm vượn hú, vọng ra liên miên bất tuyệt, hiển nhiên người phát ra tiếng hú nội lực cao thâm khôn tả. Dương Thông nghĩ thầm:

- Người này là ai mà nội lực cao thâm như vậy ?

Quá một lát, chỉ thấy phiến đá gần hang núi chỗ Hạ Mẫn đang đứng có tiếng cạch cạch cạch nổi lên, tếp theo đó tảng đá từ từ di động để lộ ra một miệng hang đen ngòm, trong động có ba người đàn bà bưỚc ra. DưƠng Thông giật mình, tảng đá đó nặng đến cả mấy ngàn cân, nằm khít với vách núi chung quanh, không ai có thể ngờ tới lại là chỗ vào ra hang núi, Dương Thông thấy tảng đá đónặng như vậy, ắt phải hoàn toàn do cơ quan điều khiển đóng và mở. Chỉ thấy ba người đàn bà bước lại trước mặt Hạ Mẫn khom người làm lễ nói:

- Thuộc hạ tham kiến công chúa!

DưƠng Thông vô cùng kinh ngạc, y thấy ba người này cũng gọi Hạ Mẫn là công chúa, bụng nghĩ:

- Không lẽ Hạ Mẫn quả thật là công chúa sao ? Mà sao cô thấy chẳng giống tý nào! Công chúa đương im của triều Minh tại sao lại lưu lạc giang hồ thế này ? Không những thế, Hạ Mẫn rõ ràng là họ Hạ, không phải là họ Châu, giọng cô lại là giọng miền nam, như nếu cô là em của đương kim hoàng đế phải nói giọng Bắc Kinh như mình mới phải! Hoàng đế lên ngôi mới mấy năm, còn chưa đến bốn chục tuổi, con gái ông ta còn chưa đến mười tuổi, lại càng không thể. Dương Thông thình lình sực nghĩ đến một chuyện, năm xưa triều Minh mới kiến lập, Châu Nguyên Chương sai hai mưƠi ba đứa con của lão phân ra các yếu địa chiến lược toàn quốc, đám thân vương đó đời đời tập tước, không lẽ Hạ Mẫn là con cháu của những người này ? Thế thì họ Hạ của cô không chừng là giả, không chừng cô không muốn tiết lộ thân thế chân chính của mình. Dương Thông nghĩ đến đó, cũng không còn thắc mắc nữa.

Dương Thông nhìn qua ba người đàn bà, chỉ thấy người dẫn đầu là một bà già, đầu tóc hơi có vẻ hoa râm, tuổi tác khoảng chừng hơn sáu mươi, nhưng mặt mày da dẻ hồng hào, nhìn qua biết là một trang mỹ nhân lúc còn tuổi thanh xuân, cặp mắt sáng ngời như điện chiếu lạnh lùng tới kẻ đối diện, bà ta mặc đồ vải thô màu xanh, trên đầu tháp một cây thoa đầu phụng hoàng, dáng dấp chẳng có vẻ gì là một bà già cả. Phía sau lưng bà ta là hai người đàn bà trung niên chừng bốn mươi tuổi, cũng một cách ăn mặc vải thô màu xanh, ba người vai vế xem ra là chủ bộc.

Chỉ thấy Hạ Mẫn đã trở lại vẻ mặt lạnh băng băng, nhìn về hướng bà già lạnh lùng nói:

- Cửu bà bà, không cần đa lễ, dạo này vẫn khỏe chứ ?

Bà già khẻ ho lên một tiếng, lên giọng ú ớ nói:

- Nhờ hồng phúc của công chúa, lão thân vẫn thường.

Hạ Mẫn nói:

- Cửu bà bà, lần này tôi lại đây, có chuyện phải nhờ bà bà.

Bà già nói:

- Không dám! Không biết công chúa cần chuyện gì, lão thân nhất định hết sức mình.

Hạ Mẫn chỉ tới Dương Thông nói:

- Người này trúng phải chất kịch độc, bà bà chữa dùm cho y! Thiên hạ chỉ có mình bà bà mà chữa trị được chất độc trên người y thôi.

Bà già ngẩng đầu trợn lòng trắng mắt lên nhìn Dương Thông một cái, rồi cũng một giọng lạnh lùng nói:

- Công chúa, Ngọc Môn cốc chúng tôi chưa từng thu lưu đàn ông, chuyện đó công chúa cũng biết, thứ lỗi cho lão thân không thể tuân mệnh được.

Hạ Mẫn nói:

- Người này đã cứu mạng ta, bà bà nễ mặt ta, phá lệ cứu cho y một lần đi.

Bà già hỏi:

- Công chúa có mệnh bài của công chúa ơ đó không ?

Hạ Mẫn lắc lắc đầu đáp:

- Phụ thân ta còn chưa hay chuyện này.

Bà già khom người nói:

- Vì không có lệnh bài của công chúa, lão thân lại càng xin thứ lỗi không tuân mệnh được.

Dương Thông nghe hai người nói chuyện với nhau bèn suy ra bà già này chính là Kim Châm Thánh Thủ hách hách nổi danh năm xưa. Hạ Mẫn lại nói với bà già mấy lần nữa, nhưng bà già nhất định không chịu nghe theo, lạnh lùng nói:

- Công chúa đã không có lệnh bài thì thuộc hạ không thể phá quy cũ trong Ngọc Môn cốc được, không những vậy, gã đàn ông này không thể vào cốc.

Dương Thông thấy bà già không chịu chữa bệnh cho mình, bèn hướng về Hạ Mẫn nói:

- Tiểu Mẫn, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, em không cần phải cầu bà ta, chúng mình đi thôi! Anh có chết cũng không thèm vào trong cái hang núi đó của bà ta.

Nói rồi bèn đứng bật người dậy, nhưng hai chân của y trúng độc lâu ngày vốn không có chút sức lực, y vừa đứng lên đã khuỵu ngã nhào xuống, Hạ Mẫn thấy vậy hốt hoảng chạy lại đở y, cầm tay y đỏ mặt nói:

- Thông ca, rồi anh sẽ khỏe mà! Đừng nói chuyện ngang bướng thế!

Dương Thông cầm lấy tay cô, nhìn qua Châu nhi và Tuyết nhi rồi nói:

- Em và Châu nhi, Tuyết nhi đem anh lại nơi này, anh vĩnh viễn cảm tạ ơn đức, nhưng anh sắp chết đến nơi, vẫn vui lòng nhận mạng, vì anh biết trong lòng em ...

Dương Thông nói đến đây, xúc động chân tình, nưỚc mắt bất giác ứa ra, bèn không muốn nói ra hết lời, ráng mạnh miệng nói:

- Bọn mình đi đi!

và chẳng thèm nhìn bà già nửa mắt.

Hạ Mẫn cặp mắt đỏ hồng, nưỚc mắt nhịn không nổi ứa ra hai bên má, hạ giọng nói:

- Để em năn nỉ bà ta thêm lần nữa xem.

Dương Thông nhìn Hạ Mẫn, xiết tay cô nói:

- Bệnh của anh ngay cả sư phụ cũng không chữa nổi, bà ta chắc gì đã chữa được, huống gì ... huống gì anh không muốn thấy em phải quỵ lụy người khác, xem em năn nỉ người ta, lòng anh khó chịu quá, còn hơn là bị đao chém vào người, bây giờ thì anh hạnh phúc lắm, bởi vì anh biết em rất tốt với anh, chúng mình đi về thôi! Anh cũng chưa chắc đã chết ngay, sư phụ không chừng còn có biện pháp khác.

Châu nhi và Tuyết nhi đứng đó thấy tình cảnh hai người cũng cảm động sụt sùi rơi lệ, bà già thì chỉ lạnh lùng đứng nhìn hai người, không nói một tiếng nào. Hạ Mẫn vẫn còn chưa chịu đi, quay đầu lại u ả nói:

- Cửu bà bà, bà bà thật tình không chịu chữa trị cho y sao ?

Bà già lạnh lùng nói:

- Công chúa, người không có lệnh bài công chúa, thứ lỗi lão thân không thể tuân mệnh, lão thân không treo chiêu bài trị bệnh ở đây, cũng không có ý nguyện cứu dân độ thế, tha cho lão thân tội vô lễ, xin mời vào cốc đi thôi! Nhưng gã đàn ông này thì không được vào.

Dương Thông cười nói:

- Tiểu Mẫn, hồi còn nhỏ mẹ anh thường nói, người ta muốn cho, không cầu người ta cũng cho, người ta không cho, mình cầu người ta cũng không cho, mình đi thôi!

Hạ Mẫn thấy bà già tâm trường sắt đá, biết bà ta chẳng có chuyện mềm lòng, bèn đứng dậy, đở DưƠng Thông cùng đứng dậy theo, chuẩn bị rời khỏi nơi đó. Châu nhi thấy tình cảnh như vậy, trong lòng tức giận, lớn tiếng nói:

- Bà già này! Uổng cho lão phu nhân năm xưa đối xử thật tốt với bà! Năm nào cũng đem đồ lại tặng, phu nhân đãi bà không tệ bạc gì, lúc nào cũng nhắc tới bà, bây giờ lão phu nhân và phu nhân qua đời không bao lâu, bà ngay cả tiểu thơ cũng chẳng thèm nghe một tiếng, hừ! Thật là vong ân phụ nghĩa! Về nhà xem tôi có nói lại cho lão gia nghe không.

Nói rồi cô kéo Tuyết nhi đứng dậy, nói:

- Tiểu thơ, bọn mình đi! Đừng cầu khẩn bà ta! Lương tâm bà ta đã bị chó sói ăn mất rồi!

Cô nói đến đó, Hạ Mẫn thình lình sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng lấy trên cổ xuống một miếng ngọc bội, đưa lên cho bà già xem rồi nói:

- Cửu bà bà, bà bà còn nhận ra thứ đồ này không ?

Bà già thấy miếng ngọc bội, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nói:

- Thuộc hạ không dám quên!

Hạ Mẫn lạnh lùng nói:

- Tôi cũng không làm khó bà bà, nếu bà bà còn nhớ chủ nhân của miếng ngọc bội, thì hãy chữa trị cho vị công tử này,còn không chữa cũng không sao, từ nay về sau, Ngọc Môn cốc các người chúng ta cũng sẽ không lại nữa.

Bà già thấy miếng ngọc bội đó rồi, chẳng nói năng gì nữa, bước đến trước mặt Dương Thông và Hạ Mẫn, thò tay ra tính xem mạch cho Dương Thông, Dương Thông thấy bà ta miễn cưỡng bị bức bách phải chữa cho mình, sợ bà ta chưa chắc đã có lòng làm chuyện đó, bèn thụt tay lại nói:

- Tiểu Mẫn, mình đi thôi! Độc chất trong người anh sư phụ nói ngay cả Huyền Không đại sư sống lại vị tất đã giải đưỢc, bà ta chắc là không làm được rồi, mình cần gì phải chịu ơn người ta.

Bà già nghe nói, lập tức nổi cơn thịnh nộ nói:

- Huyền Không là thứ gì ? Lão ta làm sao so sánh được với ta ? Trên đời này còn chưa có thứ độc gì Kim Châm Thánh Thủ ta chữa không nổi!

Nói rồi chỉ thấy bàn tay bà ta thình lình thò tới, nhanh như điện xẹt chụp lấy cổ tay Dương Thông, cái chụp đó kỳ diệu khôn tả, thêm vào đó Dương Thông bị thương, không còn chút nội lực gì, bèn bị bà ta nắm lấy cổ tay cứng ngắt. Bà ta cầm lấy cổ tay bèn lập tức bắt mạch một hồi rồi cười nhạt một tiếng nói:

- Tên tiểu tử này trúng phải Độc Long Trùy và Khổng Tước Khai Bình của Đường gia, thêm vào đó lại luyện hai thứ nội công vừa âm vừa dương, bị tẩu hỏa nhập ma, chân khí đi vào kinh mạch bị phân tán, làm cho tay chân đều mềm ra không cử động được, độc khí thâm nhập vào tâm tạng, có gì là ly kỳ ?

Hạ Mẫn nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nói:

- Cửu bà bà, thế có trị được không ?

Bà già nghe hỏi, gật gật đầu nhưng không trả lời, quay đầu lại nói với Châu nhi và Tuyết nhi:

- Hai ngươi khiêng gã ta vào đi.

Rồi nói với Hạ Mẫn:

- Công chúa, xin mời vào cốc thôi!


Lê Khắc Tưởng dịch