Truyện Chưởng dịch bởi Lê Khắc Tưởng

Chớp mắt mà DưƠng Thông đã ở tiền trang được ba năm, mỗi ngày trừ lúc nó giúp mọi người làm công việc nhà ra, đến tối lại nó âm thầm luyện công. Vô Tướng thần công luyện tập không có tung tích, Thái Dương huyệt không thấy hiển lộ vẻ gì, ngoài mặt không ai biết rằng lúc này nó đã là một kẻ ám tàng tuyệt kỹ trong người. Tu luyện Vô TưỚng thần công, mỗi lần là mỗi thấy trong người thư thái không tả, vì vậy mà nó không hay không biết mê say luyện đến tầng thứ hai, trong thời gian ba năm, nó cũng dần dần từ một đứa bé trở thành một trang thiếu niên anh tuấn. Dương Thông cũng dần dần phát hiện ra cái tiệm Tây Thục tiền trang này có chút gì đó cổ quái, a hoàn gia đinh ai nấy đều có luyện vũ công, mà bình thời người nào cũng làm như chẳng biết chút gì cả, và mọi người nơi đây, ai nấy đều đối xử tương thân tương ái kính cẩn với nhau, không có chút gì là trên dưới, ngoài chuyện cung kính với vợ chồng Ngụy lão bản ra, bọn họ tối nào cũng tập trung lại ở sân sau luyện tập vũ công, còn căn phòng nhỏ chỗ vợ chồng Ngụy lão bản ở, trừ Xuân Lan, Đông Mai và A Phúc ra, không ai được phép bưỚc vào. Còn sau vườn hoa có một tòa lâu các, lại càng là chỗ không cho bất cứ người nào bén mãng lại, ngay cả vợ chồng Ngụy lão bản cũng ít khi lại đó, không những thế tòa lâu các đó ngày đêm đều có người canh gác, là một nơi cấm địa không khác gì chỗ giữ tiền cho Tây Thục tiền trang. Dương Thông tuy là cảm thấy kỳ quái, nhưng nó cũng không bao giờ lại đó, vì vậy mà cũng chẳng có gì để nói.

Một tối nọ, Ngụy lão bản gọi tất cả mọi người lại đại sảnh, lộ vẻ trịnh trọng tuyên bố:

- Vài hôm nữa, tiền trang chúng ta sẽ có nhân vật quan trọng lại thăm viếng, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người ai ai cũng không được vào vườn hoa một bước. Ăn uống mọi thứ đều do Xuân Lan và Đông Mai phụ trách, các ngươi chỉ cần đem lại trước cổng là được rồi, đã hiểu chưa ?

Mọi người đồng thanh đáp ứng, Dương Thông nghĩ bụng:

- Không biết có nhân vật trọng yếu nào lại tiền trang, mất công mọi người làm này làm nọ.

Ngụy lão bản lại phân phó thêm vài chuyện nữa, rồi bảo mọi người giải tán. Dương Thông đang tính đi theo mọi người, Ngụy lão bản lại kêu giữ nó lại:

- A Thông! Ngươi ở lại đây! Ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Dương Thông nghe kêu mình, vội vã quay người lại trả lời:

- Lão gia, ông có điều gì phân phó ?

Ngụy lão bản hiền hòa nói:

- A Thông, ngươi ở tiền trang cũng đã đưỢc ba năm rồi phải không ?

Dương Thông gật gật đầu, Ngụy lão bản lại nói tiếp:

- Ngày mai ngươi lại chỗ A Phúc lấy ba trăm lượng bạc đi thăm bà con đi.

Dương Thông nghe nói đuổi mình đi, kinh hoảng không tả, vội vã qùy xuống năn nỉ:

- Lão gia bớt giận, kẻ hèn không biết làm chuyện gì sai trái, xin lão gia nói ra, kẻ hèn nhất định sẽ sữa đổi.

Ngụy lão bản cười nói:

- Đừng sợ! NgưƠi không làm gì sai cả, tính ngươi cần cù lại thông minh, chúng ta rất thương mến, có điều ngươi là người ngoài, như nếu ngươi ở lại đây, ta sợ lỡ ngươi làm chuyện gì lầm lỡ, e rằng ta cũng không lo được cho ngươi, ngươi cũng không còn nhỏ gì, cũng nên ra ngoài cho biết đây biết đó, ngày mai ngươi đi lấy tiền, kiếm chỗ bà con đâu đó làm ăn thôi!

Dương Thông vội vàng nói:

- Kẻ hèn này từ nhỏ đã mất cha mẹ lại không có bà con thân thuộc mới phải phiêu bạt giang hồ, lão gia muốn kẻ hèn đi, kẻ hèn thật tình không biết phải đi đâu, tốt hơn là lão gia cho kẻ hèn được ở lại nơi này, kẻ hèn rất nghe lời, nhất định không gây ra chuyện gì phiền phức.

Ngụy lão bản nghe nói, cũng thở ra, lão biết Dương Thông nói thật, cũng mềm lòng nói:

- Nếu như ngươi muốn ở lại nơi này thì cũng được! Bất quá là phải khó cho ngươi một thời gian, ngươi phải dọn lại chỗ phòng bửa củi phía sau, và nữa, không được phép lại tiền sảnh hoặc vườn hoa một bước, đợi vài bữa ro6'i dọn về sau.

Dương Thông nghe nói gật đầu bằng lòng. Ngày hôm sau, nó bèn dọn lại chỗ phòng bửa củi ở, từ khi Lục Trang chết rồi, nó bị vợ chồng Lục Vũ cho nếm đủ mùi khốn khổ, sau đó lại lưu lạc giang hồ, trú túc đầu đường xó chợ, chịu đựng đủ mọi khinh khi, may mà được cho ở tiền trang, nơi đây ai nấy đều đối xử với nó rất tử tế, bây giờ cho nó lại ở phòng bửa củi no cũng không thấy phiền hà gì, ngược lại còn thấy sung sướng là khác. Mấy ngày sau đó, nó chỉ ở quanh quẩn nơi đó giúp chuyện chẻ củi nấu nưỚc, không rời một bưỚc. Sáng sớm ngày thứ ba, Dương Thông thấy tiền trang mọi người bận rộn, vợ chồng Ngụy lão bản và mọi người đã ra trước tiền sảnh chờ đợi, bọn Xuân Lan, Đông Mai và A Phúc thì ra chờ trước cửa ngoài. Dương Thông biết nhất định là chờ quý khách lại, nó rốt cuộc cũng là một thiếu niên tính tình hiếu kỳ, bèn len lén ở phía sau hậu viện nhìn trộm.

Tới chừng giữa trưa, chỉ thấy có một cổ xe dừng lại trưỚc cổng tiền trang, hai đứa a hoàn xuống xe, bên cạnh cổ xe có hơn mười người đứng hai bên, một lão già và hơn mười gã ăn mặc theo kiểu gia đinh, lão già và hai đứa a hoàn đội mũ rộng vành, trên mũ hai đứa a hoàn còn có đeo tấm voan màu đen không nhìn thấy diện mạo ra sao. Vợ chồng Ngụy lão bản vội vã cha,y ra nghinh tiếp, A Phúc và bọn Xuân Lan thì đã đợi ngoài cổng từ sáng sớm. Cổ xe dừng lại trước cổng không bao lâu, hai đứa a hoàn bèn vén màn xe lên, đở một cô nương xuống xe, vị cô nương này cũng đội cái mũ rộng vành có tấm voan đen che mặt, một hàng người đi nhanh vào giữa sân nhà, Dương Thông lén nhìn từ xa xa, thấy hai đứa a hoàn và lão già đi vào cổng rồi, bèn lấy mũ trên đầu xuống, lão già mặt mày đen như cổ đồng, tuổi quá sáu mươi, râu tóc đều bạc, ánh mắt như điện, thái dưƠng huyệt lồi lên, vừa nhìn là biết ngay một kẻ có nội lực cực kỳ thâm hậu, lão già mặc chiếc áo màu xanh nhạt, vẻ mặt vừa oai nghiêm vừa kiêu ngạo.

Hai đứa a hoàn thì khoảng chừng trên dưỚi mưỜi lăm tuổi, mặt mày tròn vạnh, xinh tươi như hoa đào, mày thanh mắt sáng, môi miệng hớn hở, nưỚc da trắng trẻo, toàn thân màu xanh lục, lại là hai đấng giai nhân tuyệt sắc. Hai đứa a hoàn đở vị cô nương, mặc chiếc áo lụa màu hồng phấn lẫn với màu xanh lục, trên đầu vẫn còn đội cái mũ rộng vành có che tấm voan đen, phía ngoài còn khoác chiếc áo tơi ngoài đen trong hồng, trên mũ thấy có thêu đóa hoa sen màu trắng, không nhìn rõ diện mạo của cô. Cả bọn đứng hết sau lưng vị cô nưƠng, vợ chồng Ngụy lão bản hối hả khom lưng hướng về đám người đó làm lễ, cung cung kính kính, tựa hồ rất sợ hãi họ, còn đám người đó thì nét mặt kiêu ngạo, cũng chẳng hoàn lễ lại, chỉ thấy vợ chồng Ngụy lão bản lại hướng về vị cô nương tham bái, lão già đưa tay lên làm hiệu, vợ chồng Ngụy lão bản bèn cung kính dẫn mọi người vào sau vườn hoa chỗ bình thường vẫn phòng bị nghiêm ngặt. Dương Thông đứng cách bọn họ xa lắc, không biết bọn họ đang nói gì, trong bụng lấy làm bức rức, bụng nghĩ:

- Rốt cuộc vị cô nưƠng này là nhân vật trọng yếu thế nào mà ngay cả hách hách danh tiếng trong thành Nam Kinh như Ngụy lão bản cũng đối xử với cô cung cung kính kính như vậy.

Vị cô nương và đám người đó vào sau vườn hoa không bao lâu, mọi người bèn bận rộn cả lên, người thì dâng trà ra, ngưỜi thì đem hoa quả lại, Dương Thông cũng bị kêu lại nhà bếp nhen lửa, chỉ thấy trong nhà bếp sắp đầy thức ăn nổi tiếng nhất trong thành Nam Kinh đã được chuẩn bị sẵn đâu vào đó, chỉ đem vào nhà bếp hâm cho nóng lại. Hôm đó, mọi người ai ai cũng bận rộn tối cả mặt mày, Dương Thông ở trong nhà bếp vừa nhen lửa vừa rửa chén bát, mệt đừ cả người, tối đó nó đi ngủ sớm. Nửa đêm, Dương Thông mơ màng nghe phía sau vườn hoa có tiếng đàn thật êm tai, tiếng đàn có lúc du dương rõ rệt, có lúc uyển chuyển tỉ tê, có lúc như ngàn vạn con ngựa đang chạy, có lúc như tiếng nước chảy róc rách. Dương Thông nghe thấy tiếng đàn thật là mỹ diệu, được một hồi rồi ngừng, trong lòng Dương Thông một hồi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, bụng nghĩ:

- Người đánh đàn là ai nhĩ ? Không lẽ là vị cô nương thần bí đó sao ?

Nó nghĩ lẫn quẫn một hồi rồi không ngủ lại được, bèn ngồi dậy xếp bằng đả tọa luyện công, không hay không biết cho đến lúc trời sáng.

Liên tiếp mấy ngày hôm sau, Dương Thông ở sân sau làm việc, không dám mon men lại gần đại sảnh hoặc vườn hoa một bước, ngẫu nhiên có lúc nhàn rỗi nhìn len lén từ xa tới cổng ra vào vườn sau, thì thấy vị cô nương đó có lúc đi kiệu ra ngoài, nhưng lúc nào cũng đội chiếc mũ rộng vành có tấm voan đen che mặt, còn lão già và Ngụy lão bản thì đi sát phía sau kiệu. Hầu như mỗi tối, tiếng đàn lại vọng ra từ vườn hoa, có khi còn có tiếng ca ngâm của một cô con gái, Dương Thông ở trong phòng củi thấy cũng nhàm chán, đêm đêm nghe tiếng đàn dần dần cũng đắm chìm mê mẫn, có điều tiếng đàn mỗi lần đến lúc Dương Thông chìm vào đó dột nhiên ngưng bặt, Dương Thông thường thường trong lòng rất lâu mới bình tĩnh lại được, mỗi lần nó đều nghĩ:

- Vị cô nương đánh đàn này chắc chắn phải là một người đàn bà đẹp như tiên nữ.

Lúc này nó đã thành ra một thiếu niên, đối với chuyện nam nữ đã có một chút ít hiểu biết, trong lòng đối với vị cô nương thần bí này có một cảm giác hiếu kỳ rất mãnh liệt, rất muốn nhìn thấy dung mạo của cô ta.

Có một tối, vị cô nương thần bí đó cùng đám người ra ngoài, A Phúc thấy họ đã ra khỏi cửa, bèn kêu Dương Thông lại tiền sảnh lau quét, lần này bởi vì phải chiêu đãi một đám quá đông, người trong tiền trang không có đủ để làm việc, A Phúc thấy mọi người cũng đã đi khỏi, bèn sai Dương Thông lại giúp đở dọn dẹp tiền sảnh và sân giữa. Dương Thông lâu ngày cũng chưa vào tiền sảnh, trong lòng vui vẻ, trước hết nó chùi sạch sẽ bộ bàn ghế, rồi bắt đầu quét cái sân, nó vừa làm đưỢc chừng nửa tiếng, thình lình chiếc kiệu đó đã trở về lại trước cổng lớn. Dương Thông trong bụng kinh hoảng, không ngờ đám người đó tự nhiên lại về sớm quá vậy, mọi bữa bọn họ ra ngoài ít nhất cũng dăm ba tiếng mới về, lần này lại không đến một trụ hương. Dương Thông tránh né không kịp, bèn giả trang chẳng thấy gì cả, chỉ cắm cúi quét sân, không nhìn tới đám người. Chiếc kiệu vừa hạ xuống giữa sân, bèn có hai đứa a hoàn lại đở vị cô nương xuống kiệu, Dương Thông nhịn không nổi len lén liếc về chiếc kiệu một cái, chỉ thấy màn kiệu vén lên, tiếp theo đó hai bàn chân trắng như tuyết mang chiếc hài thêu hoa thò ra khỏi kiệu, Dương Thông thấy hai bàn chân thật dễ nhìn, bất giác lại len lén liếc thêm lần nữa.

Thình lình lão già lớn tiếng hét:

- Tên nô tài to gan thật! Đáng chết!

Hét xong lớn bước lại, tay phải đưa lên đánh xuống Thiên Linh Cái trên đầu Dương Thông. Dương Thông nghe lão hét lớn, tay chân lập tức lính quýnh, thấy bàn tay lão đánh xuống, tiếng gió ào ào vô cùng ác liệt, trong nguy cấp nó không kịp suy nghĩ, thấy trước ngực lão để lộ chỗ trống, cây chổi trong tay bất giác điểm tới Tuyền Cơ huyệt trên ngực lão. Tuyền Cơ huyệt là một đại huyệt trên cơ thể con người, nếu bị điểm trúng tất bị trọng thương, lão già ngàn vạn lần không thể nào ngờ được Dương Thông lại dám phản kháng, giật bắn mình lên, nhảy lùi về phía sau, lão chỉ nghĩ là Dương Thông tấu xảo điểm trúng vào chỗ đó, thân hình lắc qua, lại hướng về Dương Thông đánh tới, miệng cất tiếng mắng:

- Tên nô tài chó này! Muốn chết mà!

Dương Thông cầm chổi đang tính lại điểm tới, bấy giờ Ngụy lão bản sợ quá mặt mày xám ngoét, vội vã quỳ xuống chắn phía trước mặt Dương Thông nói:

- Vu hộ pháp xin bớt giận!

Nói rồi quay lại Dương Thông hét lớn:

- A Thông! Không được vô lễ! Còn chưa mau mau quỳ xuống ngay!

Dương Thông bấy giờ đầu óc đã thanh tĩnh lại, biết mình đã gây ra đại họa, vội vàng ném cây chổi quỳ xuống.

Lão già quay qua Ngụy lão bản hét lớn:

- Ngụy Trung! Ngươi dạy dỗ giáo chúng không đưỢc nghiêm ngặt, thủ hạ thấy công chúa đã không hành lễ còn dám phóng tứ vô lễ, phải đáng tội gì ?

Ngụy lão bản cúi đầu lia lịa nói:

- Xin Vu hộ pháp ngừng giận, gã này là một tên tiểu tốt mới thu, chưa hiểu quy cũ của chúng tôi ở đây, xin Vu hộ pháp tha cho nó một lần này.

Lão già được gọi là Vu hộ pháp kia nghe nói, lại càng giận dữ nói:

- Giỏi thật! Ngươi lại dám tự mình thu lưu người ngoài, ta xem ngươi đã quên mất giáo quy ra thế nào rồi, ta xem ngươi đã có lòng muốn phản giáo sao đây.

Ngụy phu nhân lúc này nghe có người nói lớn tiếng vội vã chạy ra, cũng lập tức quỳ xuống nói:

- Vợ chồng thuộc hạ trước giờ không hề có lòng dám bội phản công chúa, chỉ vì thằng nhỏ này vốn là một đứa con nít lang thang không nhà không cửa, không ai dạy dỗ, nó đã từng cứu mạng vợ chồng thuộc hạ, chúng tôi mới giữ nó lại, quả thật nó không hề biết gì đến chuyện trong tiền trang, xin Vu hộ pháp tha mạng cho nó một lần.

Lão già được xưng là Vu hộ pháp nghe nói cười nhạt một tiếng:

- Nó cứu mạng cho các ngươi ? Các ngươi cho ta là con nít mới lên ba sao ?

Ngụy lão bản lia lịa cúi đầu nói:

- Thuộc hạ không dám bày lời!

Lão già còn đang tính nói, bỗng nghe vị cô nương đội mũ che tấm voan đen kia mở miệng lạnh nhạt nói:

- Vu sư phụ, bỏ qua đi! Đừng có tức giận với một kẻ dưới.

Lão già nghe nói vậy, vội vã hướng về vị cô nương kia trả lời:

- Vâng! Công chúa!

Nói xong quay về Ngụy lão bản hét lớn:

- Còn không mau mau tạ ơn!

Vợ chồng Ngụy lão bản vội vã cúi đầu hướng về vị cô nương đó tạ ơn, rồi lại quay qua cúi đầu đáp ơn lão già. Sau đó lại quay về Dương Thông hét lên:

- A Thông! Còn không mau mau bồi tội đi thôi.

Dương Thông lúc nãy nghe tiếng vị cô nương đó kiều mỵ êm tai thật dễ nghe, hối hả hướng về cô ta lạy ba lạy, nói:

- Kẻ hèn này lúc nãy vô lễ, mạo phạm đến công chúa, đa tạ công chúa không ban tội chết.

Nó thấy lão già xưng vị cô nương này là công chúa, bèn gọi là công chúa, trong bụng nghĩ:

- Chỉ lén nhìn có thế, cũng không đến nổi phải bị tội chết chứ.

Nó nghe tiếng vị cô nương đó thật êm tai, cũng cam tâm tình nguyện cúi đầu lạy rất chí tình, không hề có gì là miễn cưỡng. Có điều nó không hề hướng về lão già lạy tạ, nó ghét lão già hoạnh họe vô lễ, cố ý làm bộ không biết gì, lão già nhìn trừng trừng nó hằn học một cái, nhưng không dám phát tác. Vị cô nương đó vẫn cái giọng lạnh nhạt nói:

- Đi thôi!

Đám người bèn đi vào vườn hoa phía sau. Dương Thông và vợ chồng Ngụy lão bản đều sợ mồ hôi ướt đầy ra cả áo, Ngụy lão bản thấy mọi người đã đi xa rồi, mới dám đứng dậy, hướng về Dương Thông hét lên:

- Mau trở về sân sau đi!

Dương Thông vội vã bò dậy đi về lại chỗ của mình.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Dương Thông không dám bén mảng đến tiền sảnh, nhưng từ khi nó thấy đôi bàn chân của vị cô nương thần bí đó rồi, bèn bắt đầu trong lòng có chỗ không được an ổn, đêm đến trong đầu thường thoáng qua hình ảnh bàn chân bé nhỏ đó, có lúc ngay cả luyện công cũng quên bẳng. Tiếng đàn thần bí kia vẫn còn đưa lại từ vườn hoa phía sau, làm cho nó tâm thần lãng đãng. Có một đêm nọ, tiếng đàn quen thuộc đó lại vẳng lên, Dương Thông nghe tiếng đàn có lúc như chim hoàng oanh líu lo, trong trẻo êm tai, có lúc như chim yến thỏ thẻ rủ rỉ, nó nghe mãi nghe mãi rồi mê mẫn, bất giác bước lần ra khỏi phòng củi, rón rén lại bức tường chỗ vườn hoa, chỉ thấy tòa lâu các bình nhật phòng bị nghiêm nhặt, bây giờ đèn đuốc sáng choang, qua khung cửa trên lầu in rõ một cái bóng của một cô gái, trên đầu cài một đóa châu hoa, đang ngồi trưỚc song cửa đánh đàn, bên cạnh cô có một cái bóng nhỏ khác, xem cái bóng Dương Thông biết ngay người đang đánh đàn là vị cô nương thần bí kia.

Lúc này, nội lực của Dương Thông đã đến mức tương đương hỏa hầu, nó biết trong vườn hoa đang có người ngấm ngầm đi vòng quanh tuần tra, từ tiếng hô hấp nó đã phân biệt ra được họ đang ở đâu, bèn rón rén lại đứng chỗ cái góc cực kỳ bí ẩn. Dương Thông ngắm cái bóng của vị cô nương, nghe tiếng đàn mỹ diệu, dần dần quên bẳng mình đang ở trong hiểm địa, đứng ở đó si si ngốc ngốc, quên đi lời dặn dò của Ngụy lão bản. Dương Thông chính đang chìm đắm trong cơn si mê, thình lình cảm thấy Linh Đài huyệt sau lưng đau nhói lên, bèn biết có người đang tập kích mình, lúc này chân khí trong người tự nhiên mà dồn lại Linh Đài huyệt, hiện tại Vô Tướng thần công trong người nó đã luyện tới tầng thứ ba, Linh Đài huyệt là chỗ mệnh môn, như nếu nó đang tu luyện Vô Tướng thần công mà bị đụng nhẹ vào chỗ đó, rất có thể sẽ làm cho nó khí huyệt nghịch hành, kinh mạch tán loạn, thậm chí còn bị tẩu hỏa nhập ma đưƠng trưỜng táng mạng. Do đó mà nó rất nhạy bén với huyệt đạo này, chỉ cần đụng nhẹ tới là chân khí trong người lập tức dồn lại bao quanh huyệt đạo để bảo vệ ngay thân thể của mình.

Có điều, luồng chưởng lực tập kích lại vô cùng bá đạo, chân khí trong người Dương Thông vừa nổi lên đã bị đè xuống, một luồng lực đạo nóng như hỏa diệm bức vào tâm mạch trong người, Dương Thông lập tức cảm thấy như bị ngàn vạn mủi kim đang đâm vào thân thể, bất giác la lớn lên một tiếng, miệng mửa ra một búng máu, người té nhào về phía trước, tiếp theo đó nó cảm thấy mấy huyệt Mệnh Môn, Phong Phủ, Huyền Khu sau lưng bị người phong bế, rồi thân hình nhẹ phiêu phiêu bị người ta xách lên. Chỉ nghe có tiếng người cưỜi nhạt nói:

- Đốt đèn lên!

DưƠng Thông nghe tiếng bèn nhận ra ngay là của lão già mấy hôm trước đòi đánh mình, lập tức trong lòng la thầm không xong, bụng nghĩ:

- Lọt vào trong tay người này, xem ra dữ nhiều lành ít.

Mọi người nghe có tiếng người la ó, lập tức cầm đèn chạy lại, tiếng đàn cũng thình lình ngưng bặt.

Chỉ thấy cánh cửa sổ trên lầu mở tung, một đứa a hoàn thò đầu ra hỏi lớn:

- Chuyện gì ồn ào thế ?

Lão già trả lời:

- Bẩm thưa công chúa, một tên nô tài to gan tính xông vào vườn hoa, đã bị thuộc hạ bắt giữ rồi.

Bọn gia đinh bấy giờ cũng tụ lại, đưa đèn lồng lên soi, thấy là Dương Thông, ai ai cũng ngấm ngầm la khổ, vội vã sai người chạy đi thông báo Ngụy lão bản. Lão già ném Dương Thông xuống đất, đắc ý cười nói:

- Lão phu đã biết ngay ngươi là tên dâm tặc, lần này xem ngươi còn biết nói gì đây ?

Không lâu sau đó, Ngụy lão bản hốt ha hốt hoảng chạy lại, lão thấy Dương Thông nằm lăn ra đó bèn biết ngay nó bị điểm huyệt, lão hướng về Dương Thông hét lên:

- A Thông, ngươi đã không quen đường quen xá, tại sao lại không xách đèn lồng theo, để đi lộn đường vào nơi này, xem ta trừng phạt ngươi thế nào cho biết.

Lão già cười nhạt nói:

- Ngụy Trung, ngươi không cần ngụy biện dùm cho nó nữa, tên dâm tặc này lạ cả gan dám đứng ngoài vườn hoa nhìn lén đã lâu, lão phu nhìn thấy tận mắt, còn trật đi đâu được ?

Ngụy lão bản liên thanh dạ dạ, trong một khoảnh khắc không biết nói sao cho phải, bèn quay qua Dương Thông mắng:

- A Thông, tại sao ngươi lại xông vào nơi này ? Mau mau thực tình khai ra!

Lão chỉ hy vọng Dương Thông trả lời nửa đêm nó mắc đi tiểu tiện đi lầm qua bên này, như vậy còn nói đở được dùm cho nó.

Lão già gằn giọng nói:

- Ngụy Trung, ngươi đừng phí tâm tư làm gì nữa, mau mau xử tử tên dâm tặc này cho xong!

Ngụy lão bản nghe lão già la lối hung hãn, lão chẳng thể không nghe lời lão già, lại càng không nhẫn tâm giết Dương Thông, trong một thời gian tay chân lúng túng, thình lình cửa sổ trên lầu lại mở tung ra, đứa a hoàn lúc nảy thò đầu ra nói:

- Vu sư phụ! Ông đem người đó áp giải tới dưỚi lầu, công chúa muốn hỏi gã vài lời.

Lão già nghe nói, bèn vâng lên một tiếng, xách Dương Thông đem vào trong vườn hoa, Ngụy lão bản bấy giờ mới thở phào ra một tiếng, trong đầu xoay chuyển không biết bao nhiêu là cách, mà nghĩ không ra làm sao cứu được Dương Thông, đành phải đứng yên chờ ngoài đó. Lão già xách Dương Thông lại dưới lầu, ném nó xuống một cái thật mạnh, đầu Dương Thông đụng xuống đất đau điếng làm nó bật lên một tiếng ui da thảm thiết, chỉ nghe tiếng vị cô nương từ trên lầu truyền xuống:

- Vu sư phụ, ông giải khai huyệt đạo cho gã đi!

Lão già không dám trái lời, bất đắc dĩ giải khai huyệt đạo cho Dương Thông, Dương Thông lồm cồm bò dậy, cũng không dám làm gì, chỉ cúi đầu đứng qua một bên.

Không lâu sau đó, chỉ thấy đứa a hoàn chầm chậm đi xuống lầu, đưa lồng đèn chiếu vào mặt Dương Thông một cái, ngẩng đầu lên cười nói:

- Công chúa! Chính là cái thằng quét sân mấy hôm trước đó mà!

Trên lầu nghe "ồ" lên một tiếng, tiếp theo đó có tiếng vị cô nương lạnh nhạt hỏi:

- Tại sao lại là ngươi nữa ? Lúc nãy ngưƠi đứng ngoài vườn hoa một hồi lâu như thế, là có ý đồ gì ? Mau mau thực tình cung khai ra!

Dương Thông nghe nói giật mình kinh hãi, không ngờ mình đã sớm bị cô phát giác tung tích, lập tức đỏ mặt lên, cúi đầu nói:

- Tiểu nhân mỗi tối nghe tiếng đàn của công chúa mỹ diệu, vô cùng hâm mộ, do đó bất giác lần đến ngoài vưỜn hoa, tính ...

Nó nói chưa dứt lời, "phách" một tiếng, lão già đã tát cho nó một bạt tai, mắng lên:

- Cả gan! Dám nói những lời phạm thượng như vậy!

Dương Thông không đề phòng bị lão đánh cho một bạt tai, lập tức đầu óc lùng bùng, cảm thấy mặt mày nóng bỏng đau rát, đang tính phát tác, bỗng nghe vị cô nưƠng mở miệng nói:

- Vu sư phụ, ông lui đi! Ta có chuyện muốn hỏi gã.

Lão già nghe nói vội vã khuyên:

- Công chúa, tên dâm tặc này có vũ công trong người, e rằng ...!

Vị cô nương tựa hồ không thích, nói:

- Ta đã biết rồi! Ông lui đi thôi!

Lão già không dám trái lời, đành phải thoái ra một bên, nhìn lom lom đề phòng Dương Thông.

Vị cô nương lại hỏi từ trên lầu:

- Ừ! Ngươi nghe ta đàn mỗi tối hay sao ?

Dương Thông hạ giọng trả lời:

- Vâng!

Đứa a hoàn "hích hích" cười lên một tiếng nói:

- Một đứa quét sân như ngươi, cũng hiểu được tiếng tơ đàn hay sao ?

Dương Thông đỏ mặt nói:

- Tiểu nhân không hiểu, chỉ nghe hay thế thôi, rồi bất giác lần bước lại nơi này.

Vị cô nương nghe Dương Thông nói, tựa hồ thích thú, nói:

- Nếu mà không phải ta biết ngươi không có ý đồ xấu xa, để cho ngươi đứng đó một hồi lâu, không thì ta đã giết cái mạng nhỏ xíu của ngươi từ hồi nào!

Dương Thông nghe giọng cô không có vẻ gì muốn làm khó mình, vội vàng nói:

- Tiểu nhân lần sau không dám nữa, cầu công chúa tha mạng!

Nói rồi vội vã quỳ xuống, từ khi nó gặp vị cô nương này, không biết tại sao, hồn vía tan biến đi đâu mất, dù có qùy xuống lạy cô cũng cam lòng tình nguyện.

Chỉ nghe vị cô nương cười nói:

- Ngươi còn muốn sống sao ? Ngươi đã trúng phải Thiết Sa chưởng của Vu sư phụ rồi đó! Quá mười ngày, chất độc sẽ phát tác và ngươi sẽ mất mạng thôi.

Dương Thông nghe nói mình chỉ còn sống được không quá mười ngày, trong bụng nghĩ thầm:

- Mình mang trong người mối thù lớn còn chưa báo, đã không rõ không ràng chết đi thế này thật không cam lòng.

Vội vã cúi đầu lạy năn nỉ:

- Cầu công chúa cứu mạng! Tiểu nhân cho dù làm trâu làm ngựa cũng không màng, cầu công chúa tha chết cho tiểu nhân một lần, tiểu nhân không dám nữa!

Vị cô nương nghe Dương Thông cúi đầu lạy lia lịa, không những vậy còn nghe tiếng đầu đập côm cốp dưới đất, biết nó không phải đang làm bộ, bèn nói:

- Tha mạng cho ngươi cũng không khó, bất quá ngươi không được phép ở lại nơi này, còn nữa, mọi chuyện ngươi thấy ở đây, từ rày về sau nhất định quên sạch, như chưa từng xảy ra bao giờ, không được nói lại với ai, ngươi có làm được không ?

Dương Thông vội vàng nói:

- Chỉ cần tha mạng cho tiểu nhân, làm gì tiểu nhân cũng làm.

Vị cô nương nghe xong bèn nói:

- Được! Ta nể tình ngươi đã từng cứu mạng cho chủ nhân của ngươi một lần, tha cho ngươi lần này.

Nói rồi, lớn tiếng nói vọng xuống:

- Ngụy Trung, ngày mai cho gã một số tiền lộ phí, cho gã rời khỏi tiền trang thôi.

Vợ chồng Ngụy lão bản đang đứng ngoài vườn hoa, nghe cô mở miệng tha Dương Thông, bấy giờ mới thở ra được một hơi, hai người vội vàng quỳ xuống nói:

- Vợ chồng thuộc hạ quản giáo thủ hạ không được nghiêm ngặt, xin công chúa trị tội!

Vị cô nương nghe vậy, hình như không thích lắm, hừ lên một tiếng nói:

- Hai người các ngươi không quản giáo thủ hạ, đương nhiên là phải truy cứu.

DưƠng Thông nghe vậy hối hả quỳ xuống nói:

- Chuyện này không liên quan gì đến lão gia và phu nhân, công chúa như nếu trị tội lão gia và phu nhân, xin giết tôi quách, hảo hán mình làm mình chịu, chuyện này lão gia và phu nhân không hề biết đến, cầu công chúa tha cho họ.

Vị cô nương nghe Dương Thông nói tựa hồ nổi giận lên, nói:

- Được! Ngươi muốn chịu tội thay cho họ phải không ?

Dương Thông trả lời chắc như đinh đóng cột:

- Đúng vậy! Tiểu nhân lên núi đao xuống biển lữa cũng không hề lui! Chỉ cần công chúa tha cho lão gia và phu nhân!

Nói rồi phủ phục xuống đất yên lặng chờ xử phạt.

Vị cô nương thấy Dương Thông lúc nãy dập đầu binh binh xin tha, bây giờ lại cam nguyện chịu tội thế vợ chồng Ngụy lão bản, không hề nói một tiếng xin xỏ, chết cũng không sợ, hơi có chỗ bất ngờ, bất giác cũng bội phục nó mấy phần, ngoài miệng thì vẫn nói:

- Hừ! Ngươi muốn chịu tội thay cho họ, ta còn đã chịu đâu!

Rồi gằn giọng nói:

- Vu sư phụ, cho hắn một viên Bích Liên Đan, tống hắn ra ngoài thôi!

Lão già cực kỳ không bằng lòng, nhưng không dám trái mệnh lệnh của vị cô nương, đành móc trong người ra một cái bình, đổ ra một viên thuốc ném về chỗ Dương Thông, vừa hét với nó:

- Nuốc đi!

Nhưng Dương Thông chẳng tiếp lấy, nó cứ quỳ ngay ra đất, nói:

- Chuyện này không có liên hệ gì đến lão gia và phu nhân, cầu xin công chúa tha cho lão gia và phu nhân.

Vị cô nương thấy Dương Thông vẫn quỳ ra đó không chịu nhận thuốc uống, cũng nể nó mấy phần, nhưng vẫn cứ làm bộ nổi giận nói:

- Ngươi muốn chết có phải không ? Được! Vậy thì luôn ngươi cũng giết luôn!

Dương Thông nghe nói giật mình toát mồ hôi, nhưng Ngụy lão bản thì nghe ra được tín hiệu, hướng vào vườn hoa hét lớn:

- A Thông! Cái tên súc sinh kia! Còn không mau mau lăn ra ngoài đây! Không lẽ còn muốn làm công chúa nổi giận lên nữa hay sao ?

Dương Thông nghe Ngụy lão bản hét lên, lập tức hiểu ra, mình phạm tội lớn như vậy, cô ta còn chưa giết, bọn Ngụy lão bản tối đa là bị trách phạt một phen thế thôi, bèn không dám mở miệng nói thêm, lượm viên thuốc trên mặt đất bỏ vào miệng nuốc, chỉ nghe viên thuốc thơm lừng cả mủi, mát mẻ vô cùng, biết đó là giải dược. Sau đó nó hướng về căn lầu cúi đầu lạy ba lạy rồi mới quay ra khỏi vườn hoa.

Nó ra ngoài vườn hoa rồi, Ngụy lão bản ghé vào tai nó nói:

- Mau mau đi thôi!

Tiếp theo đó khom lưng hướng về ngôi lầu cao giọng nói:

- Bây giờ cũng đã quá khuya, vợ chồng thuộc hạ xin cáo thoái trước, thỉnh công chúa an giấc, sáng mai thuộc hạ lại thỉnh tội!

Trên lầu yên lặng chẳng còn tiếng động gì, Ngụy lão bản vội vàng rón rén dẫn mọi người lui ra khỏi vườn hoa. Ngày hôm sau đó, Dương Thông từ biệt mọi người trong tiền trang, bịn rịn không nỡ rời, mấy năm nay nó quanh quẫn nơi này làm chuyện tạp dịch, người trong tiền trang bộc dịch a hoàn ai ai cũng đối xử tử tế với nó, không hề khi dễ áp bức nó bao giờ, ngay cả Ngụy lão bản cũng chưa từng trách cứ nó một lời, bây giờ thình lình phải rời khỏi nơi đây, thật lòng không nỡ, bất giác nưỚc mắt ròng ròng trên má. TrưỚc hết nó cúi đầu bồi tội với vợ chồng Ngụy lão bản rồi sau đó cùng mọi người nói lời từ biệt. Mọi người thấy nó sắp đi, bởi Dương Thông thường ngày làm việc chăm chỉ nhanh nhẹn, cũng bất giác bịn rịn không nỡ, nhất là Ngụy phu nhân, nước mắt không ngớt tuôn trào, giúp nó sửa lại cái áo chỉnh lại cái quần, dặn dò nó gặp phải chuyện gì khó khăn phải trở về tiền trang tìm bọn họ, bấy giờ mới cho nó đi.

Lê Khắc Tưởng dịch