Đó là một đêm Giáng Sinh mà Nhật Thanh không thể nào quên. Trong bộ quần áo ông già Noel, Nhật Thanh bước vào một cửa hiệu bán đồ chơi trẻ em. Mọi người trong cửa hiệu vô cùng ngạc nhiên khi thấy ông già Noel thình lình xuất hiện và mua thật nhiều đồ chơi đắt tiền . Khệ nệ vác trên vai bao đồ chơi, ông già Noel Nhật Thanh bước đến khu dân cư nơi trước đây chàng và người vợ thân yêu sinh sống. Không ai nhận ra người bạn Nhật Thanh ngày xưa, nhưng mọi người đều vô cùng sung sướng khi ông già Noel từ đâu hiện đến và phân phát cho con cái họ những món đồ chơi thật xinh xắn như thể trong mơ. Tất cả đều cám ơn ông già Noel rối rít, và ai cũng ngạc nhiên khi thấy ông già Noel vốn là người…nước ngòai mà lại nói tiếng Việt Nam vô cùng trôi chảy…….
Sau khi phân phát hết sạch bao đồ chơi, Nhật Thanh bước ra đường phố. Chàng thở phào một hơi đầy thú vị, rũ sạch nổi buồn bả áo nảo từ chiều đến giờ, chàng vui vẻ bước đi, miệng húyt sáo bài Last Christmas với một ton trầm thật là diễn cảm…
Mãi đến khi bước chân ra đến con đường lớn, Nhật Thanh mới chợt nhận ra chàng không biết phải đi đâu bây giờ. Nỗi cô đơn lại tiếp tục dâng cao trong lòng chàng. Chàng thấy nhớ đến Hạ Huyền tha thiết, một nỗi nhớ dường như có kèm lẫn sự ghen tuông. Chàng nhớ lại ánh mắt hạnh phúc của Hạ Huyền khi dựa vào lòng người đàn ông lạ trong ngôi nhà đã từng là tổ ấm của hai người…Nhớ đến ánh mắt ấy, Nhật Thanh thấy đau thắt cả lồng ngực, chàng lọang chọang đứng lại thở giốc hồi lâu, rồi thẩn thờ bước thấp bước cao đi thẳng về phía trước , đi về một nơi vô định….
Con đường lớn đưa Nhật Thanh đi mãi… Chàng bước đi mà đôi mắt như ríu lại, chẳng biết đi đâu mà cũng chẳng nhìn thấy rõ đường đi…Mỗi lần chàng bước chệch ra giữa đường cái thì một tiếng kèn xe lại vang lên đột ngột làm chàng giật nẩy mình bước vội vào trong lề. Cuối cùng rồi con đường dẫn Nhật Thanh đến một cái ngõ cụt. Dụi mắt nhìn đằng trước, chàng thấy mờ mờ ảo ảo qua màn sương là những con đường mòn đầy cỏ dẫn đến một nơi nào đó qua những cánh đồng cỏ héo…Nhìn lên trời, những ngôi sao to tướng nhấp nháy như đang trêu chọc Ông Già Noel Bất Đắc Dĩ .Nhật Thanh lần mò đi mãi trên những bờ ruộng đầy cỏ gai làm xơ xác hết chiếc áo đỏ bằng nỉ xinh đẹp của ông già Noel, cuối cùng, chàng thấy trước mặt lờ mờ một đống rơm to…Vừa mệt lại vừa buồn ngủ, Nhật Thanh liền thả mình xuống đống rơm rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ….
Trong giấc mơ đầy những tình tiết lộn xộn không đầu không đuôi, chàng thấy mình đang ngồi ngắm cảnh với Lệ Mai bên bờ hồ lộng gió, rồi đột ngột Hạ Huyền xuất hiện. Nhìn thấy cảnh hai người tình tứ, Hạ Huyền không dằn được cơn ghen, liền la hét giận dữ… Nhưng lúc đó, Lệ Mai đã thực sự biến thành một người đàn bà độc ác, nàng nhào vào vừa la the thé vừa cào cấu Hạ Huyền bất kể sự can gián của Nhật Thanh, cuối cùng, Nhật Thanh phải dùng cả thân mình để chịu đòn thay cho Hạ Huyền…..
…….Dậy…..Dậy mau đi…….Dậy…..
Tiếng la thét của ai đó sát bên tai làm Nhật Thanh bừng tỉnh giấc. Chàng lồm cồm bò dậy và thấy bầu trời sắp chuyển sáng, phương đông đang le lói ánh hồng…Rồi chàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là một cô gái dáng dấp mạnh khỏe nhưng vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc quần jean màu xanh cùng chiếc áo jean bạc màu nhưng được cắt sửa rất khéo làm tôn lên vẻ đẹp của bộ ngực tràn đầy sức sống. Trên tay cô gái cầm một chiếc mỏ gảy…
_ Ông là ai ! Cô gái giận dữ hỏi Nhật Thanh. _ Ông ăn mặc kiểu gì thế , vì sao ông lại nằm trên đống rơm của tôi?
Nhật Thanh toan trả lời: _ Tôi là Ông Già Noel Bất Đắc Dĩ , nhưng rồi chàng lại thôi. Tự dưng không biết vì sao chàng lại thấy rất có cảm tình với cô gái. Vì thế chàng từ tốn kể qua câu chuyện đi phát quà Giáng Sinh cho lủ trẻ và đi lạc đến nơi đây, nhưng chàng tránh không đá động gì tới những nguyên nhân và những ai đã xui khiến chàng lưu lạc đến nơi này…
_ Tôi là một nhà văn .…Nhật Thanh nói cùng cô gái. Tôi muốn vui hưởng không khí trong lành ở miền quê một thời gian để viết lách và dịch thuật , không biết ở vùng này có ai có thể cho tôi ở nhờ được không hả cô bé.?…
Rồi thì yêu cầu của Nhật Thanh cũng được đáp ứng. Quả là ở hiền thì gặp lành…Nhật Thanh nghĩ…Gia đình cô gái chỉ có ba người ,cùng mấy người nhân công , trên một nông trại chăn nuôi bò sữa. Cha cô gái đã trên bảy mươi lăm nhưng khỏe mạnh và vạm vỡ với sức vóc của một nông dân. Cô gái còn một em trai khỏang mười bốn tuổi đang đi học dưới phố cách nông trại chừng mười phút đi xe đạp, sáng đi học chiều ở nhà phụ giúp gia đình. Còn cô gái là một kỹ sư về khoa chăn nuôi vừa mới tốt nghiệp được một năm qua…Nhật Thanh thật sự thán phục Mỹ Quyên khi thấy nàng làm công việc chăn nuôi bò sữa một cách vô cùng chuyên nghiệp chẳng khác gì những kỹ sư nông nghiệp vô cùng lão luyện….Nhìn vẻ bề ngòai thật thà hiền hậu của Nhật Thanh, cha của Mỹ Quyên đồng ý cho Nhật Thanh tá túc một thời gian để làm công việc sáng tác và dịch thuật như Nhật Thanh đã đề nghị…Cậu bé Phúc ,em của Mỹ Quyên rất mến Nhật Thanh, suốt ngày cứ bám theo chàng để học tiếng Anh và Nhật Thanh sẵn sàng chỉ dạy tận tình cho cậu bé, chỉ mới vài tuần mà Phúc tiến bộ về môn tiếng Anh thấy rõ…
Được gia đình của Mỹ Quyên tôn trọng và dành cho chàng một căn phòng nhỏ xinh xắn vốn là phòng học của Mỹ Quyên lúc trước, Nhật Thanh say mê làm việc. Chàng nhờ Mỹ Quyên mua vài gram giấy rồi với những quyển tiểu thuyết bằng nguyên tác tiếng Anh của các tác giả Châu Mỹ La Tinh mang theo trong túi xách , Nhật Thanh say mê dịch truyện…Lối dịch bay bướm của Nhật Thanh làm cho Mỹ Quyên xao xuyến, nàng thường cầm lấy những bản thảo vừa dịch xong của Nhật Thanh mà đọc thật kỹ, thỉnh thỏang nêu lên những nhận xét vô cùng chính xác, nhờ thế mà bản dịch của Nhật Thanh càng lúc càng khởi sắc hơn…
Buổi sáng dịch truyện, buổi chiều Nhật Thanh ra tay phụ giúp việc chăn nuôi bò sữa với gia đình Mỹ Quyên. Chàng không quản ngại cực khổ, sẵn sàng giúp Mỹ Quyên ra tận ngòai đồng xa để cắt những đám cỏ được trồng xanh mướt theo từng ô, chở trên những chiếc xe cút kít cùng Mỹ Quyên đẩy về đến tận chuồng bò…Chàng phụ giúp Mỹ Quyên tắm cho bò sữa và xách giùm nàng các xô sữa tươi sóng sánh màu trắng mỡ lên tận nhà trên…Chàng giúp cho Mỹ Quyên dịch những tài liệu nước ngòai về chăn nuôi bò sữa…Tình yêu giữa hai người dần dà nẩy nở từ lúc nào không ai biết. Chỉ biết là mỗi khi Mỹ Quyên đi vắng khỏi nông trại thì Nhật Thanh tự dưng thấy lòng ủ rũ, chẳng buồn làm công việc dịch sách. Còn Mỹ Quyên thì những lúc có việc phải lên phố thì nàng lại mong ngóng cho mau đến giây phút được về lại nông trại với Nhật Thanh.Hai người dường như quấn quít bên nhau không rời nửa bước….
Những buổi chiều tà, sau khi làm xong mọi việc và phụ giúp gia đình Mỹ Quyên xong, Nhật Thanh thường thích ngồi bó gối bên cạnh đống rơm lớn mà hôm đầu tiên khi chàng lăn ra ngủ, chàng gặp được Mỹ Quyên. Cuộc đời cứ trôi qua như là giấc mộng, mới ngày nào chàng cùng Hạ Huyền vui vẻ pha chế cà phê cho khách, rồi những giờ phút thư giản cùng Lệ Mai bên những liếp cải xoong đang mùa thu họach, và giờ đây, khi tiếng chuông nhà thờ từ dưới kia vang lên báo hiệu sắp tới buổi đọc kinh chiều, chàng cảm thấy lòng mình buồn không thể tả….Đã qua giờ cơm tối từ lâu mà Nhật Thanh không buồn bước vào nhà. Chàng cứ ngồi lặng lẽ nhìn ngắm những ngôi sao sáng rực đang lần lượt mọc lên giữa bầu trời đêm…Không khí thật trong lành làm cho chàng vô cùng sảng khỏai. Đàng xa dưới kia, hình như có ai đang gọi bò về chuồng , tiếng nghé ngọ cứ vang lên buồn buồn trong buổi hòang hôn…..
“ Anh Nhật Thanh ơi…” Tiếng của Mỹ Quyên vọng lên từ xa…Nhật Thanh như bừng tỉnh cơn mê…Chàng vội vã đứng dậy ngoắc tay gọi Mỹ Quyên đi về phía chàng. Trên tay Mỹ Quyên là một chiếc giỏ mây đựng món ăn chiều…
_ Anh Nhật Thanh …_ Mỹ Quyên nói _ Chiều nay nhà em đổ bánh “ căng ”.Không thấy anh về nên ba sai em mang ra cho anh đây. Ăn đi kẻo nguội anh ạ , bọn mình cùng ăn ngòai trời cho vui nhé anh?
Hai người vui vẻ ăn bánh qua ánh sáng của con trăng thượng tuần. Ánh trăng dìu dặt chiếu xuống mái tóc của Mỹ Quyên mơ màng như dòng suối làm mát dịu lòng Nhật Thanh. Sau khi ăn uống xong, hai người ngồi nói chuyện giữa đồng sao huyền hoặc…Đêm đã quá khuya mà hai người vẫn ngồi sát bên nhau, tay trong tay, mắt nhìn sâu vào mắt người đối diện , đắm đuối say mê không thể nào rời…Mỹ Quyên nũng nịu bắt Nhật Thanh kể cho nàng nghe về sự tích của những chòm sao .Nhật Thanh bất giác nhớ đến một truyện ngắn của nhà văn Alphonse Daudet, tả cảnh anh chăn cừu và cô chủ nhỏ trên núi cao, và cũng giống y như trong câu chuyện “ Những vì sao” của nhà văn Pháp, Mỹ Quyên đang tựa đầu vào vai Nhật Thanh, chìm vào giấc ngủ. Nhật Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chàng có cảm giác những nỗi thăng trầm của chàng giờ đây đã trôi qua, và những kỹ niệm buồn của chàng cũng lùi vào quá khứ như bài “ Last Christmas” hiện đang vọng vang trong ký ức của chàng…Trên bầu trời cao thăm thẳm, những ngôi sao sáng rực rỡ như đang nháy mắt với Nhật Thanh, chúc mừng chàng sau cùng đã tìm được cho mình một ngôi sao đẹp nhất, ngôi sao lạc ấy đang dựa đầu vào vai chàng mà ngủ………..
Chợ Lầu, mùa Giáng Sinh 2009
Ngô Lạp
Số lần đọc: 3575
Chao anh Lap,
Theo tui nghi Nhat Thanh chua chac la da tim duoc cho minh mot ngoi sao cuoi cung va dep nhat dau? Ha Huyen, Le Mai, My Quyen…cong lai chi co ba ngan, trong trai tim cua anh chang nay con toi nam ngan con trong nua co ma..Thoi rang viet them nam chuyen nua roi hay ngung nhe…Anh viet chuyen rat la hay va co nhieu y nghi sau dam lam….Cam on anh rat nhieu…
Chào Người Vô Danh.Cám ơn bạn đã đọc truyện và có lời bàn.Mình cũng có ý nghĩ như bạn.Cuộc sống của Nhật Thanh hình như có gì chưa ổn dù chàng đang yêu Mỹ Quyên tha thiết, hơn nữa tuổi tác hai người cũng chênh lệch nhiều..E rằng Ông Già Noel Bất Đắc Dĩ sẽ lại ra đi về một phương trời vô định.Cầu cho điều đó sẽ không xảy ra.Thân mến.Ngô Lạp
Chào anh Lê Sa Long,
Rất vui khi được anh đọc truyện và còn minh họa nữa.Thú thật mình định viết vài dòng làm quen với anh sau khi đọc bài của anh về họa sĩ Vi Vi,vì ngày xưa mình mê Tuổi Hoa không thể tả,một phần do cái bìa do Vi Vi vẽ, nhất là mình thích cách vẽ tà áo dài nữ sinh của Vi Vi,sưu tầm đầy đủ Hoa Tím,Hoa Đỏ, Hoa Xanh và cả bộ báo tuần,rất tiếc thất lạc hết trong chiến tranh làm mình tiếc mãi.Cám ơn anh đã đưa mình về lại thế giới của thời cổ tích tuổi học trò…Mong có dịp gặp anh.
Rất cám ơn anh.Ngô Lạp
Chào anh Lap
Ngày 1-1 mình sẽ thu xep thời gian ghé chỗ anh Mỹ
Mong gặp anh em và hàn huyên đủ thứ…
Anh nhé!
LSL
Chào anh Lạp,
Đọc truyện anh rất thú vì vì thú thật ngày xưa tôi cũng rất mê “ Những vì sao” của Anfonse Daudet.
Mấy năm trước đây tôi hay vẽ minh hoạ cho báo Hoa học trò, nhưng 2 năm nay chuyện qua làm Art nên ít minh hoạ . Thấy truyên hay hay, vẽ tặng anh một minh hoạ . Mong các anh adminđăng kèm cho bài them lung linh
Sau này nếu anh ra sách có thể mình sẽ thiết kế bìa và dàn Free cho anh
Chúc Giáng Sinh vui, an lành.
Mong được đọc những truyện mới…
Lê Sa Long
[img]http://www.cuongde.org/gallery2/main.php?g2_view=core.DownloadItem&g2_itemId=16079&g2_serialNumber=1&g2_GALLERYSID=556a231e3ba9a5cce3c1f349da00269d[/img]
Đẹp quá anh Long ơi
Anh Long ơi!Admin vừa đưa lên tranh minh họa cho”ngôi sao lạc” của anh ,đẹp quá anh Long ạ.
Có bức tranh này vào,câu chuyện nên thơ và đẹp hẳn lên.Nét vẻ khuôn mặt của chàng trai,nhất là của cô gái sao mà sinh động,những con bò sữa bên dưới cũng đẹp làm sao.
Cám ơn vô cùng.Hẹn gặp anh tối 1-1.Thân mến
Ngô Lạp
Nghe anh khen hơi mắc cỡ..
“Nghề của chàng” mà có gì mà đáng nói.
Nên cảm ơn anh Sĩ Hạnh, Trí Mẫn… đã cho chúng ta những phút giây quên đi cõi vô thường này
Thân
LSL
bài văn của người thầy
thầy em đọc qua bài của thầy viết hình như rất có ý nghĩa thì phãi. chắc chuyện thầy viết là một tác phẩm có thật à ? Nhân dịp noel em chúc thầy vui vẻ và hạnh phúc . Em là học sinh lớp 12A8 thầy ạ . Chúc thầy thành công trong mọi công việc và nhiều thành tích trong các kì dạy
m0j’ wen
sax^^!
cha0` thay` thanh` ah.(ngo lap )
em la` 1 h0c. sjnh cua~ thay` dang zay. az. nam nay e h0c. 12 . e rat^” vuj khj d0c. dc cau^ chuye^n. ngan’ cua~ thay`. n0′ dem laj. ch0 e 1 cam~ gjac’ tu0ng tu. khj e c0n` nh0~ ah. nhung m0a` cu0^c. s0ng^” vân~ the^’ th0j` gjan cung~ tr0j^ the0 nam thang”. r0j` e cung~ l0n’ the0 nam thang’ va` hju~ ra rang` 1 dju` mjnh` la` 1 sjnh ljnh cua~ tren^ traj’ dat^’ nay` thj` hay~ bjt’ wy’ tr0ng. va` la`m nhung~ ji` m0a` mjnh` ch0 rang` se~ sem laj. hanh. phuc’ ch0 m0j. ngu0j` xung wanh mjnh` la` hanh. puc’ lam’ 0j`… k0 dc tu` ch0j’ su. s0ng’ m0a` thjen ljnh da~ ban tang…..hy v0ng. thay` se~ vjet’ ra nhju` cau^ truen^> ngan’ hay ah. tuy rang` e lan` dau` dang nhap^. va0`…… xjn chuc’ thay’ c0′ 1 dem^ jiang’ sjnh day` an zuj , dam` am’ ben^ jia dinh` ah. va` 1 nam m0j’ an khan thjnh. vu0n. nha thay`.. e la`m bjeng’ ghj dau’ we’ hum pec’ thay` c0′ d0c. dc hum zay. 😛 :roll::
Không biết có quá oan cho Nhật Thanh không khi nói rằng anh là một kẻ đa tình! Nếu ở phần kết của “câu chuyện dêm giáng sinh” thì thấy Nhật Thanh có vẻ đáng thương hơn đáng trách, dù gì anh cũng đã nhận lại một nỗi đau lớn cho những hành dộng ban đầu của anh, phải một mình lang thang trong đem noel trong khi bao người đang hạnh phúc,ấm áp bên gia đình. Nhưng ở “ngôi sao lạc” phải chăng Nhật Thanh đã quá vội vàng,dẫu biết rằng “tình yêu đến trong đời không báo động”, có chắc anh đã yêu Mỹ Quyên hay đó chỉ là những rung động ban đầu, vì cảm nếm lòng tốt của cô đã cho anh tá túc? Liệu rằng ngôi sao lạc ấy có ở yên trong nông trang này không hay lại ngao du trên bầu trời cao rộng đến một nơi khác và bắt đầu một câu chuyện khác?…
Thầy ơi! noel đã đến rồi và chắc thầy cũng đã lên kế hoạch đón giáng sinh bên gia đình như thế nào rồi phải không ạ! Cũng nhân ngày này em chúc thầy vui vẻ, hạnh phúc khi cả nhà cùng vây quần,sum họp. Mong thầy sẽ tiếp tục cho ra đời ngày càng nhiều tác phẩm nữa. MERRY CHIRSTMAS.
Chao thay Ngo Lap,
Chuc mot mua giang sing an lanh, hanh phuc va quan trong hon nua chuc thay thanh cong trong con duong giang day cua minh.
*MERRY CHRISTMAS* CHUC MOT DEM GIANG SING VUI VE!!!
Nhìn thấy nụ cười của mọi người,được đem niềm vui tới cho mọi người.Trong một phút giây,một lúc hay một khoảnh khắc nào đó trong tâm hồn Nhật Thanh đã được bình yên,đã cảm thấy vui hơn,ấm áp hơn,bình yên hơn,đã quên đi nhưng gì đang diễn ra với mình.Trong Nhật Thanh bây giờ dường như chỉ có niềm vui giống như người ta nói cho đi niềm cũng có nghĩa là nhận lại niềm vui.để rồi sau đó khi bước ra đương trở lại với chính mình Nhật Thanh mới nhận ra minh không hề có nơi nào để trở về trong đêm giáng sinh lạnh lẽo này.và giờ đây khi o bên Mỹ Quyên liệu Nhật Thanh đã có thể dừng chân chưa, đã có thể tìm được hạnh phúc thật sư của mình chưa. đó sẽ a một câu hỏi chưa ứo câu trã lời.
Dù la muôn nhưng em vẫn muốn chúc thầy một mùa giang sinh an lành và hạnh phúc bên gia đình của mình.
ngoi sao lac cua thay that la hay va co y nghia nua
Ngoi Sao Lac
Bức Tranh Đẹp Quá Đi Thôi Ngắm Hoài ko Chán
tinh` yeu lun la` bat’ tu~ no’ luon vuot wa moi long` thu` han va` de? lai cho doi tinh` nhan la` 2 trai’ tim trong sang’ chjnh’ tjnh` yeu da~ diu` dat’ con nguoi` vuot wa moi su tro? ngai cua~ cuoc song’ su` cho doa’ la` su phan biet cua~2 gjaj cap’ ..tjnh` yeu luon al` bat’ tu~ nhu cuoc tjnh` cua~ RoMeO va` JULiEt………..baj` tho cua~ thay` cun~g vay. cung~ jong’ nhu tjnh` yeu cua~ em………..yeu van la` 1 nge thuat…..chj~ co nhung~ trai’ tim yeu van moi’ co? the? thau’ hju~ het’ noi dung cua~ 1 baj` van……..em cam’ on Thay`nhju` lem’ thay` oi…..Thay` da~ cho em hju~ them nhju` dieu` thu’ vi hon ve` van hoc cung~ nhu ve` con nguoi` that su cua~ 1 thay` gjao’ day ENGLISH….Em that su. bat’ ngo`…….!!!!!!
tet den roi emchua thay mot cai tet that vui ve tran day niem vui va hanh phuc nhat la luon luon duoc moi nguoi va ban be yeu qui 😀 😆 🙂