Viết theo lời Huyền Nhung kể lại
Chẳng biết có giống như các bạn hồi còn đi học không, chứ tôi thì tôi rất thích ăn quà vặt. Tôi rất thích những món ăn đơn giản và đậm đà; chúng đã thấm vào tâm hồn tôi từ thuở ấu thơ ở quê nhà, các bạn ạ!
Trước tiên là món kẹo nougat. Viên kẹo hình khối chữ nhật nho nhỏ, giấy gói được trang trí rất nhã và đẹp mắt, có in chữ nougat và hình chú voi trắng với cặp ngà cong cong và cái vòi uốn cong lên như mời gọi. Bóc giấy gói ra, bên trong là viên kẹo màu sữa trắng đục “bé bi” ngọt thanh với vị đường cát trắng và mùi thơm nồng nàn của đậu phụng rang làm tôi phát ghiền mỗi khi nhớ đến. Tôi ăn thật nhiều mỗi ngày, thế mà tôi chẳng thấy lên cân tí nào! Có phải vì thế mà nước da tôi vốn đã ngăm ngăm lại càng ngăm ngăm hơn (lại đổ thừa!) cộng thêm cái ròm đeo đẳng mãi. Rồi món xôi chiên điểm tâm sáng với cái lạnh mưa phùn của mùa đông. Nhưng phải là cái bánh xôi chiên của nhà hàng Mỹ Thành thì tôi mới chịu. Xế chiều lại chuyển hướng về bánh paté chaud của tiệm Abi với nước chấm saté sao mà cay – cay tuyệt! Hoặc vài chén bánh bèo nước xốt tôm thịt, hoặc một đĩa bánh hỏi tôm chấy với những hạt bánh mì chiên (giả làm tóp mỡ) chấm với nuớc mắm cay chua ngọt thật thơm ngon vừa miệng. Viết đến đây tôi đã thấy thèm, thèm đến rỏ rải nước miếng rồi đấy!
Còn nữa, hôm nào nghỉ học, tôi đi ăn bún bò Bà Cam. Nước trong, sợi bún nhỏ và dai, vài miếng giò lụa thơm phức, nêm vào chút ít nước mắm nhỉ với vài ba khoanh ớt cay, cay đến hít hà, đĩa rau sống xà lách rau thơm bắp chuối trắng xắt nhỏ. Cứ thế mà chén tì tì. Ôi, sao mà tuyệt thế! Biết bao giờ tôi mới tìm lại được “nó” nữa nhỉ! Và, Bà Hào với nồi cháo lòng thật hấp dẫn. Lại nem nướng với bánh tráng chiên giòn, cắn một miếng nem rồi “xỉa” vào một tép tỏi. Khỏi chê! Mình tự khen mình cũng biết ăn sành điệu đấy chứ! Tiếng “ta” gọi là có tâm hồn ăn uống đấy. Chưa hết đâu các bạn ạ! Bánh xèo ba cái cuốn vào một cái bánh tráng sống nhúng nước to đến nỗi tôi ăn không nổi, vậy mà cũng rán ăn vì ngon quá — bỏ thì thương, vương thì … mệt! Bánh hỏi thì dầu phụng hẹ thơm kẹp với thịt heo ba chỉ “chơi” với bánh tráng nướng thì rất là … bài bản. Buổi tối, tôi cùng các bạn đi ăn chè “tự túc” ở đường Phan Bội Châu. Gọi là chè tự túc là vì mình tự vào múc chè, ăn và tự mình đặt tiền tại bàn để trả, rồi đi ra, hầu như không thấy chủ ở đây.
“Già” thêm vài tuổi nữa, chúng tôi lại đi ăn xa hơn. Nào nem nướng Chợ Huyện, nào phở Công Binh. Tối đến thì nghe nhạc Gió Khơi trước trường Nữ Trung Học; hoặc “đếm từng giọt sầu qua từng giọt thời gian” ở Cà Phê Dung tại góc đường Lê Lợi — Phan Bội Châu. Thời gian sau, tôi “đi tìm món lạ”. Tôi ghé mặt xanh đến kẹo cà phê hộp, kẹo chocolat, kẹo dừa, và muốn cho thơm miệng thì là kẹo cao su. Biết làm dáng rồi đấy các bạn ạ! Thế mà “Tình yêu”– hai từ này tôi chưa có ý niệm gì với nó cả. Nghĩa là tôi vẫn thích ăn ngon hơn là mặc đẹp, làm dáng cho thiên hạ … lác mắt chơi.
Rồi đến ngày theo chồng, tôi đã học bao nhiêu là cách nấu các món ăn. Thật hợp “gu” với đức ông chồng của tôi vì ổng cũng có tâm hồn ăn uống như tôi: thích ăn ngon – ăn vặt – và đặc biệt, ổng đòi là phải chính tay tôi nấu mới được. Những món ăn gia đình rất bình thường, nhưng mình nên biết món nào nên ăn nóng, món nào nên ăn nguội; và nên thay đổi món ăn cho phải mùa. Hồi học lớp Nhất, lớp tôi đoạt giải Nhất về nấu ăn. Chúng tôi thực hiện một bữa ăn thật thanh đạm, hợp với đồng lương hằng tháng của một gia đình công chức với các món ăn hợp khẩu vị, hợp lúc. Thể lệ thi “khắc khe” lắm. Tất cả các món ăn kể cả nấu cơm chỉ được xử dụng một cái bếp mà thôi. Đầu tiên, tôi luộc rau muống, tiếp theo tôi ram thịt, rồi nấu cơm. Khi quý Thầy Cô sắp đến chấm điểm tôi mới làm món trứng tráng. Thế là lớp chúng tôi đã dọn được một bữa cơm có đĩa rau muống luộc, nước rau luộc được vắt chanh làm canh, có bát nước mắm chanh ớt tỏi thật thơm và đặc biệt có đĩa trứng tráng nóng hổi mới ra lò và nồi cơm vừa chín tới. Chúng tôi trình bày và giải thích với ban giam khảo là, cơm phải chín tới vừa thổi vừa ăn mới ngon, món rau muống luộc thì phải nguội, thịt ram thì vừa nóng, còn món trứng tráng thì phải thật nóng mới không thấy tanh, trái lại còn có mùi thơm nữa. Tất cả đều đầy đủ vitamin và hợp với túi tiền khiêm tốn của quý vị công chức bình thường. Quý Thầy Cô nghe rất có lý, rất … bùi tai. Thế là lớp chúng tôi đoạt giài Nhất — Thật thú vị! Giải thưởng này vẫn còn mãi trong ký ức tôi. Thầy Cô bảo: “Đúng là một bữa ăn đầy đủ sinh tố, lại vừa túi tiền của gia đình chúng ta, một trong những gia đình giản dị và hạnh phúc”.
Riêng tôi, tôi vẫn ước ao có được ngày về sống lại với những kỷ niệm xa xưa, để được ăn, mà phải ăn thật nhiều những món ăn mình thích. Nói nhỏ các bạn nghe, Mẹ tôi vẫn thường hay mắng yêu là, tôi có cái tật ăn vặt như … mỏ khoét, không bỏ được.
Kẹo nouga thơm ngọt
Kẹo cà phê cũng giòn
Cao su nhai thơm miệng
Dáng ngăm, thon vẫn còn
Bún dai miếng giò ngon
Mắm lồng đầy hấp dẫn
Phở Công Binh ta đến
Nem Chợ Huyện thấy thèm
Tối đến ta cùng bạn
Xôi chè Phan Bội Châu
Nhâm nhi Cà Phê Dung
Ngắm mưa nhỏ giọt tròn
Ký ức ta vẫn còn
Làm sao ta quên được
Những gì ở quê nhà
Món ăn tuyệt diệu lạ!
Lê Huy
(Los Angeles 05)
Số lần đọc: 3082

Sao mà giống tui quá dậy!
Chào anh Lê Huy,
Chỉ có viết qua lời kể thôi mà đã làm bao nhiêu tâm hồn ăn uống bừng thức giấc. Không chừng hồi đó Tiến và Huyền Nhung có ngồi cùng bàn mà hổng biết! 🙂
Cảm ơn anh Huy nhiều nhe! Bài viết thú vị lắm.
– Không chừng hồi đó Tiến và Huyền Nhung có ngồi cùng bàn mà hổng biết!
– Dám lắm đó nghen !
Cám ơn bạn.
Toàn là [i]món ngon vật lạ![/i]
Thú thiệt là hồi còn nhỏ những thứ như bún bò (bà Cam hay bà nào cũng vậy) hay phở (Công Binh hay phở nào cũng vậy) đều là xa xí phẩm!
Xưa nghe thấy thèm và buồn vì không có tiền mua. Nay nghe vẫn thấy thèm nhưng buồn hơn, vì giờ có tiền mà không biết ăn bún bò bà Cam hay phở Công Binh ở đâu đây!
H.
Qn mot thoi de nho …de thuong
Hi hi Tui co nho nhu vay :
Bun bo Ba Cam sao ngon qua ,
Pho Cong Binh khu sau to*’i lien nghe ,
Kho muc ot tuong ben Kim Khanh ,
Nuoc dua tuoi ban tren Du*y’,
Kem Phi DDiep sau xuat Cine ,
Tinh hoai huong Da Vang xin ghe ,
Pate Chaud co’ dda’ ho^`ng tra` ,
Cafe’ Dung tram tu* ddo^’t thuoc ,
Chieu Qn ao trang long bay ,
Co bo kho ..ddu ddu? nho ko anh ?
Oi ky niem chot ddi chot dden ,
Con chut gi dde nho dde thuong ! :cheer:
Bạn Chinh (Chính?) ơi,
Bạn nhắc lại mấy cái tiệm đó với mấy cái món kia làm tui nhớ và thèm muốn … chết !
Cám ơn bạn.
Tranh thủ PR một chút:Kính mời quý bằng hữu mỗi lần ghé qua SG đến Sông Trăng bổn quán có đầy đủ món ăn gợi nhớ quê mình.Đặc biệt không ngon không tính tiền!
Cai anh Bep Truong va cai chi Bep Pho nay tui wen lau lam a nghen .
Ngon ma khong tinh tien moi la… “ngon” cho , phai hong cac ban .
RE: Tôi Thích Ăn Quà Vặt
Huyền Nhung nào đây ta? Mình cũng có bạn tên Huyền Nhung bây giờ ở Mỹ, trước ở QN. Nhà là tiệm uốn tóc Hằng Nga đường Gia Long, vì những món ăn HN kể mình đều thích cả & cũng rất ghiền kẹo nougat, pâtechaud tiệm Abi, bún bò bà Cam, phở Công Binh. Mình con nhớ mỗi lần đi ăn phở cả bọn phải đi xe lam, vì công đi quá xa nên phải ăn bù 2 tô….Sau này dược biết gia đình họ vào sống ở quận 4 SaiGon, vẫn bán phở. Mình có đến ăn thử nhưng sao không còn hương vị ngon như trước! Hay là lúc còn trẻ vị giác của mình khác bây giờ? Nhắc đến bánh hỏi QN thì mình rất ghiền, không đâu ngon bằng, vì nhờ có dầu phụng & hẹ rất đặc trưng. Cứ mỗi lần về QN là nhỏ em dâu phải mua bánh hỏi cho mình! Đến nỗi mỗi lần mua cô bán hàng đề hỏi “dân sài Gòn về hả”
Nói chung những món gì Huyền Nhung kể mình đều đã ăn & đều thich cả!
Cám ơn Lê Huy đã viết lại lời kể, rất hấp dẫn…
NGUYENPHUCL
RE: RE: Tôi Thích Ăn Quà Vặt
Đúng rồi… Nhung Hằng Nga đó bạn.
Bạn… ác lắm… Nhắc lại làm chi ba cái món đó… Làm tui thèm muốn… chết.
RE: Tôi Thích Ăn Quà Vặt
À…! thì ra Huyền Nhung(Hằng Nga) kể!tưởng HN nào xa lạ…vì những món này thì 2 đứa tụi này là chuyên gia đi ăn với nhau,nên khi nghe LH kể là mình thấy đúng “gu” của mình liền! & thắc mắc sao lại kể toàn những món mình thích….
Hơi tò mò… thế Lê Huy là ai?ở QN nhà chỗ nao?quen với Nhung như thế nao?mà mình khong biết?vì mình & HN là bạn chí cốt tất cả bạn trai,gái của HN mình đều biết rất rõ….tháng 9/2010 này HN lại vềVN nữa rôi!năm nào thang9 HN cung về làm giỗ cho đứa con trai….chúc vui.
NGUYENPHUCL
RE: RE: Tôi Thích Ăn Quà Vặt
Bạn ơi,
Nhung là con của Cô tôi, còn LH là… LH đó mà.
Sự qua đời của cháu tôi trong tai nạn ấy thật là thảm khốc.
Tôi rất lấy làm tức giận báo chí bên nhà (Tuổi Trẻ hay Thanh Niên… gì đó) đã phơi bày tấm hình đau lòng với 13 tử thi trên mặt báo. Sao họ không nghĩ đến cái xúc động tột cùng đến ngất xỉu của quý thân nhân như Nhung khi thấy cái hình ảnh quá bi thảm của con mình.
Ký Ức…
Các bạn tôi ơi, ký ức sao mà sống lâu dzữ dzậy, Quy Nhơn bây giờ đâu còn Kem Phi Điệp, Phở Công Binh, Pâte Chaud Abi nữa đâu. Quy Nhơn bây giờ có Phở Hải Phòng (gu bắc), Phở Cao Lẩu (gu nam)- tiếng ngon nhưng bây giờ tuổi lớn ăn cũng không thấy ngon. Người xa về Quy Nhơn bây giờ thích ăn bún cá và bánh xèo tôm nhảy, hay ra bờ đầm (đường Bạch Đằng, cầu Thị Nại) hay bờ biển (đường Xuân Diệu, đường Trần Độc) nhậu hải sản.
[b][u]Ký ức loanh quanh[/u][/b]
Ngô Phan Lưu – nhà văn
“Ký ức có hình ảnh vô hình, có âm thanh vô thanh, có hoạt động bất động. Nói chung, nó có kia mà không có đây, nó còn đó nhưng đã mất rồi. Nó là thứ bất trị vì nó thống trị. Đó là loại yêu ma nghiệt súc, thà không có còn hơn. Cho dù nó đẹp hay xấu, hạnh phúc hay khổ đau, tôi vẫn không ưa. Chỉ tổ lằng nhằng.”
“Ví như tôi đang nghèo khổ bất hạnh, lúc ấy ký ức giàu sang hạnh phúc sẽ quật tôi đau đớn. Nó là thứ tàn nhẫn. Còn ví như tôi đang giàu sang hạnh phúc, lúc ấy ký ức nghèo khổ bất hạnh thúc đẩy tôi kiêu căng tự hào trong khi nhớ lại. Nó là thứ tồi tệ. Tóm lại, nó chẳng được tích sự gì, chỉ tổ phiền nhiễu, làm hư người. Nó lúc nào cũng thù nghịch với trạng thái hiện tại.”
[i]Ngô Phan Lưu sinh năm 1946.
Quê quán: Phú Yên
Tác phẩm: Bếp lửa chiều đong (1997 – thơ), Người không giăng câu Kiều (2004 – tập truyện ngắn), Cơm chiều (2008 – tập truyện ngắn), Xoa tay và cười (2009 – tập truyện ngắn, tản văn). Năm 2007, Ngô Phan Lưu đoạt giải nhất cuộc thi truyện ngắn báo Văn nghệ cho hai truyện ngắn Cơm chiều và Buổi sáng biến mất. Điều đặc biệt thú vị, tác giả của những truyện ngắn ấy là một lão nông ở đồng đất Phú Yên đã ở tuổi lục tuần. Kể từ đó đến nay, cái tên Ngô Phan Lưu đã không biến mất như nhiều trường hợp.[/i]
KÝ ỨC
Cám ơn Xuân phong đã giới thiệu các địa điểm ăn uống nổi tiếng ở QN & những tác phẩm của nhà văn Ngô Phan Lưu! chắc sẽ tìm đọc…..sau. chúc anh vui
NGUYENPHUCL