Cáo Phó - Nguyễn Mạnh Dạn
- Chi tiết
- Thông Tin
- Lượt xem: 1401
Anh Dạn ơi!
Nghe tin anh qua đời, thật đau đớn và bàng hoàng!
Mới ngày nào hai anh em cùng làm việc chung với nhau. Công việc của em là tìm người đi về Việt Nam để chuyển một số cuốn Đặc San Cưòng Để - Nữ Trung Học đến thầy cô và bạn bè và thỉnh thoảng có gửi vài bài viết để chia sẻ trong cuốn đặc san. Lúc nào anh cũng dăn dò “lần sau mà gửi trễ nưã là anh không đăng đâu”. Vậy mà có lần nào anh nỡ phạt em. Em kể cho vui vậy thôi chứ em có giúp gì nhiều cho anh đâu, phải không? Dù thế mỗi lần liên lạc, anh hay gọi em là bà tổng công ty vận chuyển. Nghe thật là oai.
H 1: Sông Tiền, đoạn Rạch Gầm - Xoài Mút (Ảnh: vi.wikipedia.org)
Tháng 2 năm Quý Mão (1783), Nguyễn Huệ và Nguyễn Lữ đem quân đi đường thủy, vào cửa Cần Giờ, ngược dòng sông Lòng Tảo tiến vào Gia Định. Bên Bắc ngạn có Tư khấu Nguyễn Văn Kim dẫn đầu, phía Nam ngạn do Đô đốc Lê Văn Kế chỉ huy. Nguyễn Ánh và Châu Văn Tiếp dốc toàn lực chống đỡ, dùng kế hỏa công, bổng gió Đông Bắc nổi lên, khiến ngọn lửa quay ngược lại, thiêu rụi cả hạm đội của Nguyễn vương [1], nên bị thảm bại. Nguyễn Ánh cùng tướng Nguyễn Kim Phẩm và vài kẻ thân tín kéo tàn quân chừng 100 người chạy xuống Ba Giồng (Định Tường). Còn Châu Văn Tiếp, men theo đường núi chạy qua Cao Miên, rồi đến Xiêm La cầu viện. Lấy được Gia Định, quân Tây Sơn vào đóng ở Sài Côn [2].
bán lu
mỗi nhà sắm một cái lu
giải pháp chống ngập của lù thị xuân
phen này ta thấy sướng rân
đi lên thành phố chuyên cần bán lu
13.07.2019
cái lon
cửa sông cửa biển cửa gì
con thuyền mút chỉ thị phi mãi còn
suối sông nước chảy đá mòn
lời từ cửa miệng cái lon tiêu tùng !
29.06.2019
“Xin gửi đến các bạn những dòng thơ tôi viết lúc còn ở cái tuổi ngây ngô để nhớ lại một thời!”
Trần Trí Năng - 2016
Sáng nay khí trời ở Washington DC se sẻ lạnh. Mặt trời cũng vừa nhú lên, làm con phố ấm lại được phần nào. Tôi chạy bộ về hướng White House, ngang qua Washington Monument và vòng lại Capitol Building. Vài đám mây lãng đãng trôi trong bầu trời xanh thẳm trông giống như những dải lụa mượt mà bay phất phơ dưới ánh nắng vàng hoe. Trên đường tôi bắt gặp những cháu bé tụm năm, tụm bảy nói chuyện ví von ở bến xe buýt hay trước cổng trường như những chú chim đang ca khúc nhạc chào mừng buổi sáng đẹp trời đang về. Tuổi trẻ sao hồn nhiên và dễ thương quá! “Ước gì mình có thể sống lại được thời bé dại như chúng!”, một cảm nghĩ nhẹ nhàng dâng lên trong đầu khiến tôi mỉm cười thoải mái! Lúc này, tôi nhớ thật nhiều về những năm tháng học trò của mình mà hình như tôi đã quên bẵng đi trong cuộc sống tất bật với công việc mưu sinh hàng ngày. Một nỗi nhớ cồn cào, quay quắt! Thời gian không đợi ai; càng lúc tuổi đời càng chồng chất. Tôi cũng đang lom khom bước qua ngưỡng cửa bảy mươi rồi! Tôi muốn “hồi hướng” tìm về tuổi học trò thuở xa xưa của mình! Để trở về vũng đời hồn nhiên, vui tươi và trong sáng! Để tìm lại “hạnh phúc tôi”. Hạnh phúc của một thời trong tình nghĩa đầm ấm, mặn mòi!Đã sống và lớn lên trong thành phố Qui Nhơn tỉnh lẻ.
Phần A
LỜI MỞ ĐẦU
Khi viết đề tài này, chúng tôi gặp hai trở ngại lớn:
- Thứ nhất, tài liệu viết về các ngôi trường rất hiếm;
- Thứ hai, tất cả văn kiện từ tháng 4 năm 1975 về trước, được lưu trữ tại các trường, đều bị thất lạc.
Ngày nay, chúng tôi chỉ có vỏn vẹn tập sách “Ai Có Về Qui Nhơn” của Trần Đình Thái, do Tủ Sách Đẹp Quê Hương xuất bản, tại Sài Gòn, vào năm 1973. Một tài liệu biên soạn đầy khả tín vì căn cứ vào các văn kiện được lưu trữ, và tác giả còn đến tận nơi để khảo sát, phỏng vấn. Có thể nói, đây là quyển Địa phương chí của tỉnh nhà thời ấy, sách dày 150 trang, với kích cỡ 20 x 14 cm. Tuy nhiên, mục dành cho học hiệu lại quá sơ lược, chỉ có 10 trang (từ trang 55 đến 64) viết về 12 trường Trung học trong thị xã Qui Nhơn, được chia ra như sau:
mỗi ngày một cái áo dài
bao nhiêu phụ kiện lai rai đỡ buồn
mênh mông sóng vỗ hàm luông
bên bồi bên lở nước nguồn còn không ?
25.06.2019
Huỳnh Minh Lệ
tôi đi uống cà phê
quán nào cũng ồn như cái chợ
chẳng nói được chuyện gì
tìm nơi đi tiểu
muốn tiểu trong quần
đâu cần
đôi khi thấy người dễ chịu
một ngày cũng hai bữa cơm
chưa từng nói năng ngọng nghịu
thấy người rúm ró sôi đờm
cao tay vài mươi năm nữa
đâu cần áo đỏ áo xanh
đâu cần lên xe xuống ngựa
đâu cần thưa bác thưa anh !
24.06.2019