Một hôm, Dương Thông sáng sớm vẫn như thường lệ cùng mọi người quét dọn đạo quan, xong rồi lại cùng mười mấy gã đạo sĩ xuống núi gánh nước, y gánh chừng hơn mười gánh chợt cảm thấy dị thường mệt nhọc, hai vai nóng bỏng đau rát, xương cốt như bị lỏng hết cả ra, bèn ném gánh nước xuống một bên đường, mặc kệ chẳng thèm làm gì nữa, đám đạo sĩ thấy Dương Thông ngồi bệch ra đất nghỉ ngơi cũng không nói gì, ai nấy cứ xách thùng xuống núi, đám đạo sĩ cũNg biết Dương Thông ngày nào cũng phải gánh nước, còn mọi người ai ai cũng được luân phiên, mọi người thấy Tòng Hạc không có ở đó cũNg chẳng nói năng gì thêm với Dương Thông, không lâu sau đó mọi người lại gánh nước lên, Dương Thông làm bộ chẳng thấy gì chỉ ngồi một mình ra đó nghỉ ngơi, bụng thì nghĩ:
- Sư phụ tại sao lại tống mình lên núi Võ Đang làm gì nhĩ ? Ăn thì rau cải đậu hủ làm thì nặng nhọc còn hơn tù phạm, không những thế đám đạo sĩ này tựa hồ như có hiềm thù gì với mình, lão tử không làm nữa xem bọn chúng làm gì mình.
Y đang ngồi lì ra đó thình lình nghe ngoài tường truyền vào tiếng đọc kinh, Dương Thông vừa nghe lập tức như chuột thấy phải mèo, vội vàng đứng ngay dậy, thì ra tiếng đọc kinh đó là giọng của Thanh Vân đạo trưởng, Dương Thông vội quẳng gánh lên vai bước ra, chỉ thấy Thanh Vân đạo trưởng đang ngồi xếp bằng ngay ngắn trên một tảng đá hai mắt nhắm nghiền đang lớn tiếng tụng một đoạn kinh văn:
- Thiên tương hàng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không biếm kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng. Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải; khốn vu tâm, hàm vu lự, nhi hậu tác; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc xử hoạn giả, quốc hằng vong. Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn, nhi tử vu an lạc dã.
Dương Thông nghe mấy câu lập tức cảm thấy xấu hỗ cả lên, thì ra đoạn văn này chẳng phải là kinh văn gì mà là mấy câu trong cuốn Mạnh Tử, mấy câu này lúc còn nhỏ y đã được mẫu thân dạy qua, Đoàn Nhị cũng đã từng nhắc lại, ý tứ nói rằng một người sống ở đời phải chịu khổ cực, không ngừng mài luyện cho mình mới mong sau này làm được chuyện gì. Y biết Thanh Vân đạo trưởng đang giáo huấn mình, vội vàng quảy thùng nước lên chạy một mạch xuống núi.