Ba người lại đánh nhau thêm mười mấy chiêu nữa, Lục Báo nội công yếu nhất bắt đầu cảm thấy hơi thở có bề gấp rút, còn Chử Thời Viễn thì rốt cuộc tuổi tác cũng đã nhiều, hô hấp cũng bắt đầu gia tốc, Dương Thông thấy nét mặt hai người đỏ hồng lên, biết là thể lực của địch thủ đã có phần tiêu hao, là thời cơ mình phản công đến nơi, lúc nảy y vận nội lực vào đả cẩu bỗng thủ thế một chỗ, chính là dụ cho kẻ địch lại tấn công mình làm tiêu hao đi nội lực, quả nhiên hai người ra sức tấn công mãnh liệt, dùng cứng chọi cứng với cây đả cẩu bỗng, thể lực giảm sút nhanh chóng, bắt đầu để lộ sơ hở ra. Dương Thông gầm lên một tiếng lớn, xông tới phía Lục Báo tấn công bỏ mặc Chử Thời Viễn qua một bên, Lục Báo lập tức lâm vào tình trạng nguy hiểm, Chử Thời Viễn vội vã nhảy ào lại cứu, Dương Thông đột nhiên bỗng pháp biến hẳn, ép gậy sát vào trường kiếm của Chử Thời Viễn, Chử Thời Viễn trong lúc hoang mang quên không kịp sử dụng Cửu Cung bộ pháp tinh diệu của lão, cùng Dương Thông qua lại dùng cứng trả cứng. Dương Thông đồng thời tấn công hai bên trái phải, bàn tay trái nội kình nhả ra đập mạnh vào trường kiếm của Lục Báo.
Y dưỡng tinh súc nhuệ nảy giờ, thình lình phản công hết sức mình, lực đạo phi thường dũng mãnh, chấn vào hổ khẩu của Lục Báo một phen đau điếng, bàn tay gã mềm nhủn, trường kiếm cơ hồ muốn thoát ra khỏi tay, gã sợ quá vội vàng nhảy ra phía sau chạy vòng quanh du đấu. Còn trường kiếm của Chử Thời Viễn thì bị đả cẩu bỗng ép xuống nặng như tảng đá ngàn cân, chấn cho lồng ngực lão đau buốt cả lên, tuy lão nội lực thâm hậu nhưng rốt cuộc tuổi tác cũng lớn khí huyết đã suy nhược, còn Dương Thông chính đang trong lúc tráng niên, do đó đánh nhau đã lâu lão bắt đầu cảm thấy khí lực suy nhược bây giờ lại bị đả cẩu bỗng của Dương Thông thình lình ép mạnh tới cơ hồ như thở không muốn ra hơi, lão cũng bèn nhảy lui chạy vòng vòng du đấu. Dương Thông phấn khởi tinh thần, hướng về Lục Báo hạ sát thủ, tay trái nào quyền nào chưởng nào chỉ nào trảo, tay phải đả cẩu bỗng vừa điểm vừa đánh vừa thọc, vừa móc vừa đâm, chiêu nào chiêu nấy mãnh liệt không sao tả xiết, Chử Thời Viễn vội vả nhảy lại cứu. Dương Thông lại trở lại màn cũ, đánh cho hai người đở trái né phải, tránh phương đông chạy phương tây, mắt thấy sắp sửa đại bại dưới tay Dương Thông, bọn Cái Bang bấy giờ mới thở phào ra một hơi, ai nấy đều đoán là thêm năm chục chiêu nữa, hai người đó sẽ bị thương dưới cây đả cẩu bỗng của Dương Thông, trong lòng ngấm ngầm hứng khởi.