Dáng thẩn thờ như mong ngóng chờ ai
Bước lui tới bên cổng trường khép chặc
Trên bờ lưng buông một mái tóc dài
Chợt thấy tôi em vội vàng quay mặt
Định bỏ đi nhưng bỗng đứng lại nhìn
Chút lấp lánh rạng ngời trong khóe mắt
Rồi vỡ oà trong tiếng hót như chim
Choàng ôm tôi em nghẹn ngào bật khóc
Nghe thiết tha và cảm động không ngờ
Người học trò một thời thân thiết nhất
Đẹp như tiên và trong sáng như mơ
Là em đó ! Ngày nào ôm cặp vở
Trên sân trường giữa chúng bạn tung tăn
Ngồi trong lớp mộng mơ qua cửa sổ
Nhìn trời xanh muốn hóa cánh chim bằng
Là em đó ! Người học trò son sắt
Chiều tan trường cứ ngơ ngẩn bâng khuâng
Trên đường về dùng dằng ngoảnh mặt
Nhìn trường yêu muốn ôm hết vào lòng
Em nổi trôi theo cuộc đời lăn lóc
Đi muôn phương rồi nay trở về đây
Muốn nhìn lại một chút gì đã mất
Nên đêm nay đứng ở ngã tư này
Cầm thật chặc hai bàn tay lạnh buốt
Tôi bồi hồi trong thông cảm sẻ chia
Bao buồn vui một thời xa lăn lắc
Nghe trên vai nước mắt ướt đầm đìa
Đêm đã khuya và con đường đã vắng
Em miên man với kỷ niệm quay về
Tôi cũng thế thả hồn theo năm tháng
Bên học trò bên bục giảng say mê
Bỗng ngây ngất niềm tin xưa trở lại
Lòng khô cằn như ấm áp mưa xuân
Em còn đó và tôi còn em mãi
Dẫu trường kia đã dâu biển bao lần !
*
* *
Tôi đứng lặng nghe sân trường nổi gió
Thổi vi vu trong suốt đáy hồn mình !
Cuộc tái ngộ hình như không có thật
Bởi đêm đêm tôi vẫn mãi đi tìm.
Trần Hoan Trinh