Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • hinhCu 1200
  • NhaGiuXe1200
  • CD4 1200
  • DaiThinhDuong1200

Một Lần..... Và Mãi Mãi

Bãi biển mùa này vắng. Căn biệt thự song lập mà Thanh ở mãi đến hôm nay mới có người. Khách là một phụ nữ. Chiếc mũ rộng vành, cặp kính mát màu đen to bè che kín cả khuôn mặt khiến anh không đoán được tuổi tác. Không quá trẻ nhưng chắc cũng không già. Cứ nhìn phom người cô ta thì biết. Cao dong dỏng. Chiếc quần tây đen ôm lấy đôi chân thuôn dài. Bước đi uyển chuyển, hai chân thẳng hàng. Chiếc áo sơ-mi ôm lấy khuôn hình mảnh mai khác với kiểu ăn mặc hở bụng, hở ngực, khoe mông, khoe đùi của phụ nữ trẻ bây giờ.Tự nhiên Thanh có cảm giác ngờ ngợ hình như đã gặp cô ta đâu đó. Quên cả lịch sự anh nhìn chằm chặp vào khuôn mặt người phụ nữ và chờ cô ta mở mắt kính. Nếu gặp được người quen ở đây càng thú vị chớ sao. Người bồi phòng mở cửa kéo va - li vào. Năm phút hoàn thành thủ tục giao phòng, anh ta bỏ đi. Cửa lại đóng. Cô ta không xuất hiện một lần nào nữa.

Xem tiếp...

Một Ngày Vui

Sáng.

Đôi dép bị hư. Không mới nhưng chưa cũ. Bỏ đi cũng phí. Nhân thể đi chợ ghé người thợ sửa giày đầu phố. Chỗ anh ta làm việc chiếm một khoảng râm dưới tàn một cây bàng lớn nhìn ra bờ hồ. Buổi sáng chưa có khách. Anh ta làm ngay và tôi ngồi đợi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Ở trong Nội thành, đã qua giờ cao điểm, xe cộ thưa thớt. Nắng tươi, vàng óng như mật chảy tràn qua kẻ lá. Hoa nắng chạy tới tấp trên mặt đường. Hàng phượng già, thân cằn, cành la đà, liêu xiêu trong gió vẫn giữ được màu lục non phơi phới vì xuân chưa hết. Năm nay, hình như mùa hè đến sớm. Buổi sáng đã râm ran tiếng ve. Trong vòm lá xanh tươi ấy giấu kín nhữ ng nụ hoa. Vào lúc bất ngờ nhất, chúng sẽ bung ra, rừng rực đỏ... Ôi! Cái màu hoa học trò ấy nao nao một trời kỷ niệm...

Xem tiếp...

Dịch Vụ Hagemashitai*

Người phỏng vấn Linh là một phụ nữ ngoài bốn mươi. Không có gì đặc biệt lắm nhưng tạo được sự gần gũi cho người đối diện nhờ nét cười trong mắt và cái nhìn như thấu suốt mọi chuyện. Mấy năm trời lang bạt ở thành phố này để kiếm sống, anh dự không biết bao nhiêu cuộc phỏng vấn xin việc nhưng chưa lần nào lạ như lần này. Bà ta bắt đầu bằng những câu thăm hỏi về hoàn cảnh gia đình. Dừng lại một lúc lâu ở sở thích, những nhu cầu tâm linh, các thú tiêu khiển...Cứ y như là cuộc trao đổi để tìm hiểu giữa những người mới quen. Người phụ nữ có cách dẫn dắt tự nhiên và khéo léo. Một chút gợi ý, một vài câu tự bộc lộ mình để cuốn người khác vào câu chuyện. Thái độ thân tình khuyến khích anh nói lên suy nghĩ của mình chẳng chút e dè.

 

Xem tiếp...

Viết từ một bài thơ nhỏ : Mẹ và Con

LTS. Bài này đã đăng trong Đặc san Cường Để & Nữ Trung Học Quy Nhơn 2007 & 2008.

Thơ có nhiều cách để đi vào lòng người. Cũng có thể là một tứ thơ độc đáo không giống bất cứ ai. Cũng có khi bài thơ mê hoặc người đọc bằng một thứ ngôn ngữ lấp lánh ánh sáng của trí tuệ. Lắm lúc bài thơ chỉ nói đến những điều rất đỗi bình thường mà lại có khả năng khơi động một cái gì đó sâu xa trong tâm thức chung của con người …

Tôi đã đọc bài thơ Mẹ của tác giả Nguyễn Mạnh An Dân - Bài thơ viết về một đề tài phổ biến, quá phổ biến là đằng khác. Ở cách thể hiện chân mộc tưởng như người làm thơ không hề dụng công làm nghệ thuật. Ở những chi tiết cụ thể tưởng như không phải là thơ nhưng đầy cảm xúc. Và tôi bị hút vào bài thơ không dứt ra được.

Xem tiếp...

Miền Nhớ

LTS. Bài này đã đăng trong Đặc san Cường Để & Nữ Trung Học Quy Nhơn 2007 & 2008.

Không hiểu sao mỗi lần nhớ Quy Nhơn tôi lại nghĩ đến cái phi trường. Có gì liên hệ giữa thành phố biển thân yêu ấy, tuổi 17, 18 mơ mộng và lãng mạn của tôi với một thứ tưởng chừng như đầy cả sắt thép và xi măng? Lẩn thẩn tự hỏi, tự tìm câu trả lời cũng là hành trình của sự trở về….

Năm 64 gia đình tôi chuyển từ Huế vào Quy Nhơn. Chúng tôi thuê một ngôi nhà nằm đầu ngõ của phi trường. Chủ nhà là một người đàn bà không chồng (thực ra là bị chồng bỏ) nhường hẳn cho chúng tôi toàn bộ căn nhà rút lại ở một phòng xép nhỏ phía sau. Chị ta bán một thứ chè đặc sản Bình Định mà chúng tôi rất thích “Chè bột khoai, đường cát, nước dừa”. Mỗi buổi sáng dậy sớm học bài, mùi lá dứa phả vào không gian thơm nức. Đã bao năm rồi mà vị béo ngậy của nước cốt dừa như còn đọng ở đầu lưỡi (dừa thì ở Huế rất hiếm). Cái tên của chị: Hai Cà không chỉ một thứ trái mà gợi một sắc hoa, ngan ngát tím dân dã, đồng nội, như vẻ đẹp tươi giòn của người phụ nữ mới chỉ ngoài 30, bị chồng bỏ chỉ bởi cái tội không sinh được con. Cái dáng liêu xiêu của chị, và tiếng rao giọng nẫu kéo dài có cái gì đó rất cô đơn, cam chịu khiến tôi chạnh lòng. Chao ôi! Thân phận của người phụ nữ nào phải chỉ có ở chuyện xưa, trong Kiều, Cung Oán hay Chinh Phụ…..

Xem tiếp...

Thư của người không quen

Anh lái xe ôm thấy ân hận khi nhận chạy cuốc xe này. Ở cái thị trấn nhỏ vùng núi, ngoài mùa xuân đông khách du lịch, còn lại thì thưa thớt. Trong buổi chiều thu muộn, vớ được ông khách từ nhà nghỉ đi ra, anh mừng rơn. Ông khách còn trẻ, sang trọng. Nhưng có vẻ gì đó là lạ. Đôi mắt. Một đôi mắt trống rỗng, không buồn, không vui. Đó không phải là đôi mắt của du khách tìm tòi, thăm thú. Ông ta leo lên xe. "Ông đi đâu?".
- Dốc Sa Mù.

Xem tiếp...