Một Lần..... Và Mãi Mãi
- Chi tiết
- Thứ ba, 13 Tháng 8 2013 20:35
- Cô Lê Thị Chân Tú
- Lượt xem: 2385
LTS. Bài này đã đăng trong Đặc san Cường Để & Nữ Trung Học Quy Nhơn 2007 & 2008.
Thơ có nhiều cách để đi vào lòng người. Cũng có thể là một tứ thơ độc đáo không giống bất cứ ai. Cũng có khi bài thơ mê hoặc người đọc bằng một thứ ngôn ngữ lấp lánh ánh sáng của trí tuệ. Lắm lúc bài thơ chỉ nói đến những điều rất đỗi bình thường mà lại có khả năng khơi động một cái gì đó sâu xa trong tâm thức chung của con người …
Tôi đã đọc bài thơ Mẹ của tác giả Nguyễn Mạnh An Dân - Bài thơ viết về một đề tài phổ biến, quá phổ biến là đằng khác. Ở cách thể hiện chân mộc tưởng như người làm thơ không hề dụng công làm nghệ thuật. Ở những chi tiết cụ thể tưởng như không phải là thơ nhưng đầy cảm xúc. Và tôi bị hút vào bài thơ không dứt ra được.
LTS. Bài này đã đăng trong Đặc san Cường Để & Nữ Trung Học Quy Nhơn 2007 & 2008.
Không hiểu sao mỗi lần nhớ Quy Nhơn tôi lại nghĩ đến cái phi trường. Có gì liên hệ giữa thành phố biển thân yêu ấy, tuổi 17, 18 mơ mộng và lãng mạn của tôi với một thứ tưởng chừng như đầy cả sắt thép và xi măng? Lẩn thẩn tự hỏi, tự tìm câu trả lời cũng là hành trình của sự trở về….
Năm 64 gia đình tôi chuyển từ Huế vào Quy Nhơn. Chúng tôi thuê một ngôi nhà nằm đầu ngõ của phi trường. Chủ nhà là một người đàn bà không chồng (thực ra là bị chồng bỏ) nhường hẳn cho chúng tôi toàn bộ căn nhà rút lại ở một phòng xép nhỏ phía sau. Chị ta bán một thứ chè đặc sản Bình Định mà chúng tôi rất thích “Chè bột khoai, đường cát, nước dừa”. Mỗi buổi sáng dậy sớm học bài, mùi lá dứa phả vào không gian thơm nức. Đã bao năm rồi mà vị béo ngậy của nước cốt dừa như còn đọng ở đầu lưỡi (dừa thì ở Huế rất hiếm). Cái tên của chị: Hai Cà không chỉ một thứ trái mà gợi một sắc hoa, ngan ngát tím dân dã, đồng nội, như vẻ đẹp tươi giòn của người phụ nữ mới chỉ ngoài 30, bị chồng bỏ chỉ bởi cái tội không sinh được con. Cái dáng liêu xiêu của chị, và tiếng rao giọng nẫu kéo dài có cái gì đó rất cô đơn, cam chịu khiến tôi chạnh lòng. Chao ôi! Thân phận của người phụ nữ nào phải chỉ có ở chuyện xưa, trong Kiều, Cung Oán hay Chinh Phụ…..
Anh lái xe ôm thấy ân hận khi nhận chạy cuốc xe này. Ở cái thị trấn nhỏ vùng núi, ngoài mùa xuân đông khách du lịch, còn lại thì thưa thớt. Trong buổi chiều thu muộn, vớ được ông khách từ nhà nghỉ đi ra, anh mừng rơn. Ông khách còn trẻ, sang trọng. Nhưng có vẻ gì đó là lạ. Đôi mắt. Một đôi mắt trống rỗng, không buồn, không vui. Đó không phải là đôi mắt của du khách tìm tòi, thăm thú. Ông ta leo lên xe. "Ông đi đâu?".
- Dốc Sa Mù.