Chàng kĩ tính khi viết văn, mỗi một mẩu chuyện được chàng chăm chút mười năm mới trình làng, đấy là kỉ niệm một phần đời chàng. Nàng hay trêu chàng về cái tính chắt chiu cố hữu đó. Họ quen nhau hơn mười năm - thời gian đủ để hình thành một truyện ngắn cho hai người - nhưng câu chuyện không bao giờ được viết bởi vì chỉ những tờ thư thôi đâu đủ làm nên một cuộc tình.
BẮC ÂU
Nơi chàng ở mùa hè trời vẫn lạnh. Ngôi nhà trên đồi cao hứng gió tứ mùa. Đầu thu tuyết đã rơi và đóng ván đến cuối mùa xuân mới tan. Chàng lúc nào cũng một mình - một mình kể từ ngày vợ mất. Không rượu bia, không thuốc lá, không cờ bạc. Chàng chỉ cần hơi ấm của một người tình. Chàng luôn hứa hẹn chàng không phải là người cầu toàn, chàng dễ tính hơn ba tỷ đàn ông hiện hữu trên trái đất này, nhưng đã từ lâu hạnh phúc với chàng là món hàng xa xỉ.
NAM BÁN CẦU
Chàng ca ngợi khu vườn của mình, trong vườn có nhiều loài hoa mang tên những người phụ nữ mà chàng yêu dấu. Chàng có duyên với những loài hoa cũng như có duyên với nhiều phụ nữ đẹp, có mỗi mình nàng không mang tên loài hoa và nàng cũng không phải là phụ nữ đẹp. Chàng gọi nàng là cát sa mạc, nàng khô khan như hoang mạc Víctoria. Từ khi quen nàng chàng bỏ quên khu vườn có nhiều hoa đẹp để mãi miết đi tìm ốc đảo.
XÍCH ĐẠO
Đoàn lữ hành có mười một người, họ từ những nơi khác nhau đến điểm hẹn để đi chơi... Thành phố xanh và mát với cơn mưa nhẹ buổi chiều. Sau một ngày thì tất cả gần như đã quen, họ trở thành gia đình chung, vồn vã bắt chuyện nhau - trừ một người - người đó như lạc lõng giữa đám đông và điều đó thu hút người đàn ông đã có gia đình. Sau ba ngày thì người đàn ông đã biết tên người phụ nữ. Đến ngày thứ năm thì chàng biết được nghề nghiệp của nàng. Cuối cùng thì chàng cũng bắt đầu bằng một câu nói vu vơ:
- Thành phố nầy đẹp quá.
Có tiếng người trả lời chàng cũng rất vu vơ:
- Vâng, rất đẹp.
Đó cũng là lúc mọi người chia tay nhau.