Đi Họp
- Chi tiết
- Thứ hai, 05 Tháng 9 2011 02:19
- Ngô Tấn Bình
- Lượt xem: 2946
Chuyến bay QF 93 hôm qua dài quá, ngồi bó chân chịu trận trong cái lon đồ hộp như lời thằng Mỹ bên cạnh cằn nhằn. Mới vừa bước vào khoang máy bay thì đã thấy ông nội với cái thân bồ tượng hơn 120 ki' lô lù lù bước tới và giới thiệu hàng xóm. Trời ơi! Rõ ràng ra ngõ không coi ngày. Làm sao mà có thể sống sót nổi chuyến bay vượt xích đạo dài hơn mười bốn giờ.
Hắn tươi cười chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh và trải cái hộp bánh pizza ra bàn và bắt đầu lim dim tận hưởng món ăn vật lạ của Melbourne. Có lẽ hắn sợ rồi đây bên trời bắc Mỹ khó mà tìm được cái hương vị Úc châu nầy chăng. Thằng Captain trưởng phi hành đoàn bước đến vồn vã chào nó và hỏi có cần đem đi nướng lại không? Tôi thầm lo, nó mà chết vì vì bội thực, hay đứt mạch máu là mình ngồi kẹt luôn trong cái ghế giữa này cho đến khi xe cần cẩu tới trục nó ra.
Bình luận