Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • CD4 1200
  • hinhCu 1200
  • NhaGiuXe1200
  • DaiThinhDuong1200

50 mùa phượng nở, nửa thế kỷ Thu qua

“Mỗi năm đến Hè...
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương ... Tạ từ là hết người ơi...” Đây là tiếng hát của cô bạn 10 tuổi tên Hương (nhà Mỹ Lệ, đường Gia Long) trong tiệc liên hoan cuối năm 1965-1966 mà tôi và các bạn Nguyễn Thị Thanh Bình, Lê Thanh Tuyến, Nguyễn Hữu Đệ, Thái Sinh Hòa, Võ Hòa và Tô Bá Tùng đã từng nghe. Không biết bây giờ bạn Hương ở đâu?


Mấy chục năm sau, chắc ai cũng đồng ý khi nghe lại bản nhạc “Nỗi Buồn Hoa Phượng” này, là mình ít nhiều nhớ lại thời cắp sách. Riêng tôi, dù có hay không nghe bản nhạc này, tôi cũng nhớ cái tuổi xanh này nhiều lắm! Nó là một chương của cuốn sách đời tôi. Một cuốn sách có nhiều chương, nhưng không chương nào vui và đẹp bằng chương I (Thuở Đầu Đời) và chương II (Mùa Thu-Thời Cắp Sách).

Xem tiếp...

Đường Cũ - Phố Xưa

Mùa Hè năm nay, 1972, nắng vẫn vàng nhưng sao tôi thấy có nhiều nóng cháy. Biển vẫn xanh nhưng lại gợn nhiều sóng bạc. Phượng vẫn nở trên hè phố như mọi năm, nhưng tôi không còn rộn rã nhìn hoa thắm trên nền lá xanh tươi, lại chỉ còn thấy một màu đỏ của lửa chiến tranh.

Ngoài những xe nhà binh chạy qua lại, những đường phố cũ bình an tấp nập và vui vẻ đã không còn nữa. Phố xá như đang ngủ say dù trời chưa tối. Những cánh cữa sắt của nhà ở, tiệm buôn đều mở hờ, như đang sẳn sàng để đóng kín đề phòng nguy hiểm bất ngờ xảy ra. Âu lo hiện rõ trên khuôn mặt của từng người.

Xem tiếp...

Thu huyền diệu (?)

trích từ "Đường cũ, Phố xưa”, đăng trên ĐS CĐ-NTH 2009

Ngày thi gần kề.
Tôi học hành dở ẹt, nhưng lại “quá thông minh” để “suy ra” được rằng: Rực rỡ một tấm thảm vàng vỏ chuối, đang lót dài đón tiếp tôi trên con đường ứng thí.

Vài tuần nữa, bị trượt ngã, Nha Trang- Đồng Đế là nơi duy nhất tôi phải “a-lê”. Tôi lo lắng. Tuy nhiên, vì “lo một, lười mười” nên sách toán Hình học Không gian của Nguyễn Xuân Vinh đã bị tôi xếp lại.

Bỏ ngủ trưa, một mình, như thằng khùng, tôi lang thang dưới nắng chang chang của trời giữa hạ.Trường Cường Để đã sừng sững trước mặt, tôi chẳng hề hay biết. Cánh cửa phụ bên trái cổng trường nửa mở, lặng lẽ đón chào tôi. Hằng năm, hè đến, nắng vàng gắt xua đi cái nhộn nhịp đầy áo trắng của sân trường. Ngoài sự yên tĩnh bình thường vào mỗi hè, sân trường tôi hôm nay còn ủ đầy sắc thê lương vì ảnh hưởng nặng đến khói lửa chiến tranh. Hàng cây non mới trồng giữa sân trường có cố lung lay cành lá theo cơn gió nhẹ, cũng chẳng làm cho cảnh trường vắng lặng được sống động hơn được chút nào.

Xem tiếp...

Phù du

Tôi về lại Qui Nhơn sau thời gian ngắn xa nhà. Không ngờ thời gian ngắn ngủi sống trong bình yên này lại là những tháng ngày lê thê cho những ai sống trong nhọc nhằn, hoang mang và sợ hãi.

Những thân quen của con phố thân yêu đã nhanh chóng biến mất.

Tôi qua đường phố cũ nhưng như đang lạc lõng giữa lòng phố lạ. Đột nhiên, tôi không còn thấy chuyện Từ Thức là một cổ tích hoang đường nữa.

Từ lâu, không còn ai biết đến Từ Thức, có lẽ ông đã chết khô trước cữa hang số sáu của động Phi Lai từ đời nào nhưng Giáng Hương vẫn còn đó, vẫn xinh đẹp như lúc nàng xuất hiện tại chùa Hòa Châu và chưa vội tái giá vì năm nay nàng chỉ vừa tròn mười tám tuổi rưỡi.

 

Xem tiếp...

Hoàng Hôn

LTS. Bài này đã đăng trên Đặc San CĐ-NTH 2007. Xin cám ơn anh Đình cho phép đăng lại ở đây.

Ngả tư Phan Thanh Giản - Cao Thắng còn vắng người, sương mai còn đang rơi. Đường phố chưa sặc sụa vì khói đen của những chiếc xe hàng, xe xích lô máy và của những chiếc xe lam thường ì ạch ráng hết sức mình quay những bánh xe quá cỡ, có khi cả bánh máy bay, để chuyên chở những gánh gồng, đưa đón những người lam lũ tìm cơm gạo. Khách hàng đầu tiên của quán cóc mở cữa sớm bên lề, chỉ có tôi và anh xích lô đạp. Tôi hy vọng anh xích lô vừa có được một giấc ngủ ngon để còn đủ sức đương đầu với một ngày dài vất vả. Không như tôi đêm qua, không chỗ ngủ, tránh Công An, tôi đã phải len lỏi vào đám đông tại bến xe miền Trung, giả dạng những người mua vé xe đò, sắp hàng trước phòng bán vé để chờ sáng. Giờ này, nơi quán Dì Tư, tôi nhờ vào tách café nóng, điếu thuốc đen để chống chọi với một ngày mới sau đêm dài mất ngủ. Tôi đang chuẩn bị cho ngày làm việc thứ nhì của “nghề” ít vốn nhiều lời, một việc làm thường chỉ dành cho những em bé lứa tuổi lên mười. Tôi ngồi chờ nắng lên, oi bức đến mà đầu óc cứ chập chờn hình ảnh của những ngày qua.

Xem tiếp...

Lòng tơ vương

LTS. Anh Hồ Sĩ Đình là dân CĐ khóa 66-73, thường viết cho website CĐ 66-73 và Đặc San CĐ-NTH. Là lớp đàn anh nhưng là chỗ thân tình, cuongde.org rất hân hạnh và vui mừng có anh Đình về sinh hoạt. Bài này đã đăng trên website CĐ 66-73, xin được đăng lại và hi vong trong tương lai sẽ nhận được những đóng góp mới của anh Đình.

Việt Nam và Mỹ - Canada vẫn còn, và vẫn luôn luôn là, bên này và bên kia của quả địa cầu, nhưng sao tôi cảm thấy gần gũi hơn trước nhiều.  Có lẽ vì tôi “sắp là lão già” nên tiếc nuối thời “xưa còn non trẻ”. Vi` “sắp xuống lỗ” nên ráng nhớ lại cái lúc “mới chào đời”. Cũng có thể vi` thời đại "internet” đã ngược thời gian trở lại cái thuở “Tam Tạng Thỉnh Kinh”, bằng chứng là “e-mail” tin tức đã biết “biến hoá“ như Tôn Ngộ Không, chỉ một lá thư biến ra thành mấy chục bản sao, bay đi trong khoảnh khắc, cho mấy chục người, ở mấy chục nơi khác nhau, đọc cùng một lúc.

 

Xem tiếp...