Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • DaiThinhDuong1200
  • CD4 1200
  • hinhCu 1200
  • NhaGiuXe1200

Thơ

HOÀI CẢM TRƯỜNG THI BÌNH ĐỊNH

Hỡi thành, hỡi quách, hỡi trường thi
Đâu dấu ngày xưa rợp bóng kỳ
Kìa đá ong buồn phơi ngấn lệ
Đây dòng sông hận ướt bờ mi
Bút nghiên một thuở, nên... Nghè, Cử
Lều chõng bao phen, trượt... Khóa, Nhì
Hưng phế tro tàn trơ lớp lớp
Trăng hoài nằm đợi bóng người chi!


THẦY GIÁO THÁO GIÀY

Thầy giáo than ôi!... phải tháo giày
Thây thường ốm yếu thảm thương thầy
Oản xôi đi vắng... thay xoan, ổi
Tài đức có dư... mở tức đài
Cháo đựng lưng tô, chờ chứng đạo
Khoai nằm đôi lát, tưởng khăm nồi
Lễ là chi lắm thêm... lề... lã
Thầy giáo than ôi phải tháo giày!


VỊNH ĐỒNG TIỀN

Kẻ cất vi la kẻ dỡ nhà
Vì mi việc ác mấy ai tha
Hôi tanh Phật dạy đời ô trọc
Thơm phức người tôn kiếp nở hoa
Phải, trái nặn nhồi nên tượng thánh
Trắng, đen tráo trở nát thân ngà
Người đời điêu đứng vì mi đó
Tiền lắm, bạc thêm, nghĩa bỏ xa.


TÌNH ĐỜI

Bạc sao trắng quá, chứa mùi tanh
Kiếm lại tìm qua mấy kẻ lành
Cá lý ngư sầu tư dưới nước
Chim đà điểu đứng diễu trên gành
Mèo linh miêu ngáp ruồi nằm bó
Chuột tiểu thử làm dữ chạy quanh
Tình ới tình, trêu chi... lắm hữ?
Khi... đùa, khi... cợt, lúc... giương nanh!


VỊNH BẦY GÀ

Một mẹ chung bầy hỏi cớ chi
Ngày đêm cắn xé chẳng ra gì
Mồi ngon lựa miếng đòn thâm đá
Chỗ tốt tranh phần kế độc thi
Bả lợi khéo câu phường mắt tục
Công danh dễ khiến kẻ vô nghì
Việc đời đã thấy thêm ngao ngán!
Huynh đệ tương tàn chẳng thiếu chi.


VỊNH HÒN NON BỘ

Dãi nắng, dầm mưa mới bạc đầu
Giang sơn cẩm tú nay còn đâu
Dốc cao trẻ dại lo lùa nghé
Suối cạn ngư ông mãi ngóng câu
Trưởng lão tham thiền trong thạch động
Quan già trửng mỡ giữa thanh lâu
Nước non, non nước nhìn ngao ngán
Chẳng Trụ, không Tần cũng biển dâu!


VỊNH CON ĐỈA

Nước đục sinh ra lũ ác trùng
Hai đầu, xuôi ngược quậy lung tung
Rắn không ra rắn, hay luồn lách
Trùn chẳng giống trùn, lại giỏi chun
Bám đít, thằng cu la ải ải
Đeo lờ, cái đĩ nhảy tưng tưng
Lưỡi răng trụi lủi, thèm khua mép
Hút máu dân lành sống vãi vung.


HOÀN KIẾM MỘNG CHIỀU XƯA

Trả kiếm cho ta... trả kiếm ta!
Hồn thiêng sông núi dậy sơn hà
Bình Ngô Đại Cáo loa vang dội
Sát Đát Hịch truyền tiếng thét xa
Kìa bóng Tháp Rùa đang ngóng đợi
Đây cầu Thê Húc mãi chờ qua
Đừng đem kiếm báu dâng quân địch
Để máu dân lành thấm Đất Cha.


CÕI TA CÕI NGƯỜI

Cõi ta, hay cõi của người ta
Nhà ở phương mô, mãi bảo nhà
Mộng vói cung Hằng trêu bóng nguyệt
Mơ trèo phủ Quế bỡn hồn hoa
Phù vân vạn kiếp trôi tầng lớp
Lầu các xương khô lợp mấy tòa
Ai đãi tro tàn, tra cát bụi
Ta thèm hóa bướm, rượu ta pha...


HOANG VẮNG

Đâu phải bây giờ ta mới say
Đêm đêm đối bóng, bạn trăng gầy
Rụng mờ nỗi nhớ, đau chưa rụng
Bay hết niềm đau, nhớ chửa bay
Duyên nợ khéo trêu, chờ đỏ mắt
Ân tình hay cợt, trắng đôi tay
Vần thơ nắn nót ai người đọc
Vỗ mộng... thôi đành gửi khói mây!


HÀNH XA CA

Tánh lỡ phong lưu thích rượu trà
Thơ lưng lửng túi dạo ngâm nga
Rừng thu thường ghé tìm hương cúc
Suối hạ năng rong kiếm thảo hoa
Trảm Mã đao cùn thương bát vối
Bạch Mao túi rỗng mến ly cà
Cuộc cờ suy gẫm tình kim cổ
Giục ngựa hoành xe ghẹo tướng già.


GIĂNG CÂU TỨC CẢNH

Một cần, một sáo, một thuyền, ta
Gió bãi, chài giăng, chớ hỏi nhà
Trăng lộn đầu non soi bóng nguyệt
Hoa lèn đáy vực tỏa hương hoa
Lá vàng nước đội đưa vàng lá
Toà tháp đá xây dựng tháp tòa
Tri kỷ tri âm vò rượu quý
Bèo, mây, gợn sóng, bóng thuyền, ta.


HƯƠNG TRẦN

Rặng liễu còn mơ xõa tóc mềm
Thuyền trăng mờ ảo nhạt sương đêm
Dòng thu lặng lẽ trôi lờ lững
Cánh lá âm thầm rải nhẹ êm
Chuông đạo ngân nga hồi thức tỉnh
Gà xa giục giã rộn vang niềm
Duyên trần hé nụ hương thơm thoảng
Kìa cúc nhà ai nép cạnh thềm.


VÔ THƯỜNG

Bệnh, già, khổ, biệt,... tiếp thiên tai
Thương hải tang điền mãi chuyển xoay
Bể ái trầm luân pha vị ngọt
Bờ mê tỉnh thức chứa mùi cay
Hơn thua rốt lại hơn nhiều, ít
Được mất rồi ra được ngắn, dài?
Một nắm tro tàn theo cát bụi
Rằng ai đã biết?... biết chăng ai!


TẰM TƠ

Rút ruột thân tằm ráng nhả tơ
Vắt tim mơ mộng nuôi tình hờ
Lòng trao bút nghẹn vương tâm lệ
Mực thấm giấy buồn đọng ý thơ
Đâu biết điêu tàn nơi bể ái
Nào hay hoang phế chốn vườn mơ
Đời như sương khói, tình hư ảo
Kìa! lá vàng rơi... lợp mấy bờ...

 


Chu Hà

Vài dòng về tác giả:

- Còn có bút hiệu Phục Linh
- Sinh năm: 1953 tại An Nhơn, Bình Định
- Cựu giáo viên các trường cấp I và II (Nhơn Hạnh, An Nhơn), (Hoài Hảo, Hoài Nhơn), Bình Định .
- Hiện là nhân viên kỷ thuật và đang định cư tại tiểu bang Washington, USA.

 

Trích từ Đường Thi Bình Định, tuyển tập thơ do Bút Duyên Hội Tụ xuất bản năm 2009 tại Hoa Kỳ.

Thêm bình luận