Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • DaiThinhDuong1200
  • NhaGiuXe1200
  • CD4 1200
  • hinhCu 1200

Truyện Chưởng dịch bởi Lê Khắc Tưởng

Chỉ mục bài viết

Minh Hạ Hạ thoái lui một bên rồi, hướng về bọn tiêu sư đứng bên cạnh tiêu xa, oai nghiêm liếc mắt qua một cái, thình lình cười lên một tràng dài nói:

- Lâm Cách Di! Ông cũng đường đường là một tay cao thủ phái Thiên Sơn, giờ phút này còn rụt đầu rụt cổ làm con rùa sao ?

Bọn tiêu sư ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc, nhìn nhau mặt mày ngơ ngác, chẳng ai biết Minh Hạ Hạ đang tìm ai, trong bọn tiêu sư, cũng chẳng có ai họ Lâm. Chỉ thấy Minh Hạ Hạ cười nhạt một tiếng, bước lớn lại tiêu xa chỗ Uông Trực đang ngồi, ngoài một trượng thình lình đứng lại, chầm chậm đẩy bàn tay phải ra, cát vàng bỗng dưng cuộn lên, ùn ùn ập tới tiêu xa. Mấy gã tiêu sư đứng bên cạnh tiêu xa sợ quá lật đật nhảy tránh qua một bên, cát vàng lạo xạo tận số đánh lên thành tiêu xa, bọn tiêu sư lúc này vừa sợ vừa kinh hãi, chỉ thấy tiếng cát đánh vào xe ào ào một hồi, trong tiêu xa thì lại im phăng phắc.

Bọn tiêu sư bấy giờ mới sực nhớ ra Uông Trực và hai tên tiểu thái giám không biết đã trốn vào trong tiêu xa từ lúc nào, mọi người nghĩ bụng:

- Lão Uông Trực thấy đánh nhau nãY giờ, e rằng sợ quá bất tỉnh đi rồi.

Mọi người đối với Minh Hạ Hạ cử động vừa rồi trong bụng cười thầm, chỉ thấy Minh Hạ Hạ cười lạnh một tiếng, thoái lui hơn một trượng, hai tay chắp sau lưng hững hờ nói:

- Như nếu ông còn chưa thò đầu ra, bọn ta sẽ không khách khí nữa!

Lúc này Dương Oai cũng đã mở trừng mắt ra, đối với chuyện Minh Hạ Hạ đang làm cũng thấy thắc mắc, chỉ thấy trong xe vẫn không chút động tĩnh, bọn tiêu sư nghĩ bụng:

- E là lão Uơng Trực trước giờ chưa gặp phải chuyện giết chóc, không chừng sợ quá đã chết trong xe rồi chăng ?

Một gã tiêu sư to gan bước tới trước mấy bước tinh lại gần xe xem tình hình trong xe thế nào, tuy hiện tại tiêu xa đang bị bao vây, án quy cũ trong giang hồ, miễn sao đừng chống cự lại, kẻ cướp tiêu chỉ cướp hàng không giết người, tuy lần này hàng hoá mười phần đã không giữ nổi, có điều Uông Trực rốt cuộc cũng là khách hàng của tiêu cuộc, tính mạng của lão vẫn còn là chuyện quan trọng đối với tiêu cuộc.

Gã tiêu sư vừa bước tới hai bước, bèn thấy Minh Hạ Hạ vẫy tay ra hiệu, thét lớn:

- Phóng tên!

Phía sau Minh Hạ Hạ, một trận phạch phạch xé gió vang lên, một màn tên dày đặc như châu chấu bay tới tiêu xa của Uơng Trực, bọn tiêu sư ai nấy đều kinh hãi biến sắc, la ó om sòm lên, bọn họ không ai ngờ được Minh Hạ Hạ lại nhắm vào Uông Trực hạ độc thủ, đang tính xông tới cứu thì đã không kịp, mấy tên tiêu sư mở miệng mắng chửi, nhao nhao rút binh khí ra, tính xông lên, nói thì chậm, làm thì nhanh, chỉ thấy đám tên đang bay rào rào lại trước tiêu xa bỗng lập tức rơi lả tả xuống đất, hiển nhiên, có người trong xe đã dùng nội lực cường mãnh chấn rớt, bọn tiêu sư ai nấy kinh ngạc ngẫn mặt ra, ngay cả Dương Oai cũng sững sờ ngơ ngác, chỉ mỗi có luồng nội lực hùng hậu đó thôi, mình có luyện thêm mười năm nữa cũng không cách nào đạt tới mức đó!

Bọn tiêu sư người nào người nấy bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi si ngốc, không biết chuyện gì đã xảy ra, không lẽ thật tình có thần tiên đang phù hộ cho Uông Trực sao ? Thình lình chỉ nghe trong xe truyền ra một tiếng cười cuồng ngạo chấn động lỗ tai mọi người ù ù lên không ngớt, tiếp theo đó, bình lên một tiếng, cổ xe Uông Trực đang ngồi đã bị vỡ tung ra làm mấy mảnh, còn Uông Trực thì đang ngồi chểm chệ trong xe, bàn tay phải cầm phất trần, hai tên tiểu thái giám thì đang run rẫy núp phía sau lão, con chó chăn dê oai phong lẫm lẫm ngồi dưới chân Uông Trực, chẳng có chút gì tổn thương. Uông Trực thần sắc trấn định, cười lên ha hả nói:

- Di Lặc giáo các ngươi quả nhiên thần thông quảng đại, lão phu trong thâm cung đã ẩn cư được hơn hai mươi năm nay, vốn đã cho là không ai còn biết được lão phu, nào ngờ thiếu giáo chủ đã sai người thám thính rõ ràng đâu vào đó. Bội phục! Bội phục!

Minh Hạ Hạ cười nói:

- Ông làm chuyện khi sư diệt tổ, sát hại đồng môn, chuyện lớn tày trời như vậy, tệ giáo làm sao không biết được ?

Uơng Trực nghe câu nói đó của Minh Hạ Hạ, lập tức sa sầm nét mặt, đang tính cất tiếng nói, bỗng thấy Minh Hạ Hạ đầu không quay lại, tay thì vẫy gọi:

- Lục hộ pháp, ông lại đây!

Nói xong nhìn Uông Trực cười nói:

- Lâm Cách Di, ông xem vị này là ai ?

Phía sau đám người bèn có một người thúc ngựa tiến ra, tung người nhảy xuống ngựa đứng một bên Minh Hạ Hạ, Dương Oai thấy người này mắt xanh, mủi cao, da dẻ trắng trẻo, đầu tóc vàng hoe, một thân áo bào trắng, tuổi tác chừng hơn bốn mươi, eo lưng đeo một thanh trường kiếm, chính là gã hán tử có cái mủi chim ưng lúc nãy ở bên phải Minh Hạ Hạ.

Gã hán tử hướng về Minh Hạ Hạ khom lưng chào, rồi cùng Tả Dũng Cương đứng hai bên Minh Hạ Hạ, Minh Hạ Hạ vừa cười vừa chỉ vào hán tử nói:

- Lâm Cách Di, ông có nhận ra người này không ?

Hán tử hướng về Uông Trực trừng mắt giận dữ nói:

- Lâm sư bá, ông giết sư phụ của ta, đoạt vũ công bí cấp của phái Thiên Sơn chúng ta, chắc ông không quên đâu hả ?

Uông Trực nhìn lom lom vào hán tử một hồi rồi cười nói:

- Ta ngỡ là ai! A Vượng Đạt, thì ra ngươi quay qua đầu nhập bọn Di Lặc tà giáo làm hộ pháp, không lẽ ngươi không sợ làm nhục oai danh phái Thiên Sơn chúng ta sao ?

Hán tử nói:

- Lâm sư bá, ông giết sư phụ tôi, đoạt mất bí cấp của phái Thiên Sơn, phái Thiên trên dưới tìm ông đã hơn mười mấy năm nay, thì ra ông trốn vào hoàng cung làm con chó hoạn, hôm nay chúng ta phải báo thù cho sư phụ!

Uông Trực cười nói:

- Chỉ nhờ vào chút vũ công của ngươi, chắc gì là đối thủ của ta, năm xưa ta đã nương tay cho ngươi, bây giờ ngươi không cảm khích ta, ngược lại còn muốn giết ta báo thù, thật là 'cẩu giảo Lữ Động Tân', không biết thế nào là lòng tốt, cái tên sư phụ chết tiệt của ngươi tham lam vũ công bí cấp của bản môn, miễn cưỡng tu luyện, kết quả là tẩu hỏa nhập ma mà chết, còn trách ai bây giờ ? Tiếc là bọn sâu bọ hồ đồ các ngươi, bị kẻ gian che mặt che mủi còn không biết, cứ bám theo ta mãi không thôi, nếu ta mà không nễ tình sư phụ chết tiệt các ngươi, năm xưa tính mạng các ngươi còn đó sao ?

Hán tử được gọi là A Vượng Đạt đó hừ lên một tiếng nói:

- Còn tam sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư đệ bảy tám mạng người thì sao ? Tại sao ông không tha mạng cho bọn họ ? Nếu không phải tam sư huynh mấy người yểm hộ cho ta tháo lui, hôm nay ta còn tính mạng sao ? Ngươi nói chuyện nghe dễ dàng, ngươi muốn bịt mắt người khác còn được, gạt ta hả, đừng có nằm mộng. Ta hỏi ngươi, tại sao lúc sư phụ ta chết, ngươi lại ở trong mật thất đi ra là sao ? Ngươi làm gì trong đó ? Vũ công bí cấp của bản phái tại sao nằm trong tay ngươi ?

Dương Oai nghe hán tử và Uông Trực đối đáp với nhau, tựa hồ giữa hai người có thâm cừu đại hận gì với nhau, phái Thiên Sơn y đã từng biết qua, năm xưa y vừa mới xuất đạo, đã từng giao thủ với Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô hai người, xém chút nữa là táng mạng dưới tay bọn họ, vũ công của phái Thiên Sơn oai chấn miền Tây vực, Dương Oai ngàn vạn lần không thể nào ngờ được Uông Trực lại là cao thủ của phái Thiên Sơn, mình hành tẩu giang hồ bấy nhiêu năm nay, lại nhìn không ra lão thân tàng vũ công tuyệt thế, y nghe hán tử nói, tựa hồ Uông Trực giết sư phụ của gã, đọat đi vũ công bí cấp của phái Thiên Sơn, hai người tựa hồ lúc trước còn giao thủ qua.

Uông Trực cười nói:

- Tên sư phụ chết đâm của các ngươi không biết tự lựong sức mình, miễn cưỡng luyện vũ công trong bí cấp của bản phái, đã tẩu hỏa nhập ma từ lâu, lão phu đã sớm nhìn ra được, vốn đang tính vào mật thất bang trợ cho lão một tay, chính đúng lúc lão bị tẩu hỏa nhập ma không cách nào cứu gỡ, trước khi chết lão đưa bí cấp cho ta, nhường vị chưởng môn bản phái cho ta, nào ngờ bọn hồ đồ các ngươi lại không tin lời, ngược lại còn gây khó dễ cho ta, ta vì tình đồng môn không nỡ hỗ tương tàn sát, nhẫn nhục núp trong cung cấm, các ngươi không biết ơn ta cũng xong, còn tính bây giờ lại làm khó dễ, ngươi xem mấy năm nay phái Thiên Sơn thành ra thể thống gì ? Lần này ta trở về, chính là muốn trùng chấn oai danh phái Thiên Sơn, ngươi mà hiêu biết đại cuộc, lập tức thoát ly ra khỏi Di Lặc giáo, theo ta về Thiên Sơn thôi, ta có thể không tra cứu lỗi lầm xưa, còn không, ta đành phải trước tiên thanh lý môn hộ đã.

Hán tử nói:

- Hừ! Tiếc là ông tính sai, chắc ông ngàn vạn lần không ngờ được, lục sư đệ không hề bị ông đánh chết tại chỗ, y trước khi chết đã nói cho ta biết chuyện gì xảy ra trong mật thất, chuyện gì y cũng thấy rõ ràng, đấy là ông thừa lúc sư phụ đang luyện công đến chỗ khẩn yếu, tống cho người một chưởng vào sau lưng, làm cho sư phụ tẩu hỏa nhập ma mà chết, y theo sau xông vào, cũng bị ông hạ độc thủ, chỉ tiếc là trước đó y không biết dã tâm chó má của ông, để cho ông lọt được vào mật thất.

Uông Trực nghe xong, hướng về gã hán tử được gọi là A Vượng Đạt hét lớn:

- Thật là ăn nói tầm bậy, một te6n sắp chết nói bậy nói bạ các ngươi cũng tin sao ?

A Vượng Đạt chỉ cười nhạt chẳng thèm lý đến lão.

Thêm bình luận


Đăng Nhập / Đăng Xuất