Trên con đường đá, không còn thấy bóng ai, nhà người nào người nấy đều đã
đóng cửa kín mít.
Trong khách sạn Phong Vân cũng yên lặng không có tiếng người, những người
khách đang ở trong khách sạn, thấy cái vòng vàng, tám thanh đao đã mau mau trốn ra
cửa sau.
Con bạch mã vẫn còn đứng trơ trơ ra đó trong gió tây, như một tượng đá.
Bấy giờ trên con đường đá yên tĩnh, bỗng có một văn sĩ trung niên mặc áo xanh
quần trắng, gương mặt ốm yếu thanh tú, ung dung bước lại, thần tình ra vẻ nhàn nhã,
nhưng cặp mắt lại loang loáng sáng rực.
Y chắp hai tay sau lưng, đi ung dung lại trước cửa khách sạn, ngẩng đầu lên nhìn
một cái, rồi thở dài:
- Hảo mã ! Đúng là hảo mã, tiếc là chủ nhân vô tình, tội tình cho mi.
Bàn tay đang chắp sau lưng của y bỗng vung lên, ống tay phất phơ, cuộn một cơn
gió lốc.
Bạch mã giật mình, lại hí lên một tiếng dài, nhảy từ trên thềm xuống.
Người văn sĩ trung niên hai tay đưa ra, gác vào bụng ngựa, con ngựa đó đã được
đặt xuống trên mặt đất thật nhẹ nhàng, y nói:
- Về đem chủ nhân mi lại đây, có bạn tốt đang chờ y đó.
Bạch mã hình như cũng hiểu ý người, lập tức tung bốn vó, chạy như bay đi mất
dạng.
Văn sĩ trung niên thuận tay ngắt vòng vàng trên tường bên cạnh cửa xuống, bước
vào khách sạn, y vỗ vào cột cờ một cái, tám thanh đao lập tức đồng thời rớt hết xuống
đất.
Ống tay áo của văn sĩ trung niên lại cuốn lên, tám thanh đao đã lọt vào trong ống
tay, y trầm giọng nói:
- Chưởng kỳ đâu rồi ?
Trong khách sạn bỗng có một cái bóng nhỏ thó vọt ra, bò lên cột cờ như một con
vượn, trong chớp mắt đã lên tới tận đầu.
Trên cột cờ lập tức có một lá cờ lớn tung bay trong gió.
Trên lá cờ màu trắng như tuyết, có thêu một con rồng màu đen đang nhe răng
múa vuốt, phảng phất như sắp đột mây bay đi mất !
Đêm.
Không có trăng sao, mây u ám, gió thổi mạnh.
Nhưng trong sân, đèn đuốc đang cháy sáng rực, còn có một bàn rượu được bày ra.
Văn sĩ trung niên đang cất tiếng ngâm nga nho nhỏ, vừa ngâm vừa uống, y bỗng
đưa ly rượu lên, hướng về một cây dung lớn ngoài sân, cười cười nói:
- Lâu nay đã nghe tiếng Miêu bang chủ tửu lượng như sông biển, đã đến rồi, sao
còn không vào uống với nhau một ly ?
Trong tàng cây dung, lập tức có tiếng cười quái dị như chim cú vang lên, một cái
bóng xẹt như tên lại, rớt xuống đất, nhẹ nhàng như một miếng bông gòn.
Người này mũi sư tử, miệng rộng, cả đầu tóc đỏ rực, bên tai có đeo ba cái vòng
vàng, người vừa hạ xuống đất, vòng vàng không ngớt chạm nhau kêu tinh tang lên một
trận, y chính là tổng thủ lãnh của Xích Phát bang, Hỏa Diệm Thần Miêu Thiên Thiên.
Ánh mắt của y hình như cũng đang thiêu đốt như lửa, y nhìn chăm chú vào văn sĩ
trung niên, trầm giọng hỏi:
- Các hạ có phải là Công Tôn đường chủ của Thanh Long Hội ?
Văn sĩ trung niên đứng bật dậy, ôm quyền nói:
- Tại hạ là Công Tôn Tĩnh.
Tiếng cười như chim cú của Miêu Thiên Thiên lại vang lên, y cười lớn nói:
- Quả thật không hổ là nhân vật có hạng trong Thanh Long Hội, nhãn lực quả
nhiên phi thường.
Bỗng nghe có tiếng vó ngựa vang lên, như mưa rào không ngớt dồn dập chạy ào
lại.
Cặp lông mày rậm đỏ như lửa của Miêu Thiên Thiên chau lại một cái, y nói:
- Tiểu Trương Tam cũng đến, hắn không chậm tí nào.
Vó ngựa bỗng ngưng bặt, một người đang cười sang sảng nói:
- Lão đại Thanh Long Hội ước hẹn, trong giang hồ có ai còn dám chậm trễ ?
Tiếng cười không ngớt vang lên, một người nhảy qua tường vào, bộ áo chẽn một
màu trắng như tuyết, đặc biệt còn để hở ngực ra, lộ một bộ ngực vạm vỡ rắn chắc,
nhưng còn trắng trẻo hơn cả áo quần.
Miêu Thiên Thiên đưa ngón tay cái lên, cười ha hả nói:
- Bạch Mã Tiểu Trương Tam giỏi thật, mấy năm không gặp, sao người càng lúc
càng trẻ trung ra, càng lúc càng đẹp trai, lão Miêu ta đây mà có con gái, nhất định sẽ
chọn ngươi làm rễ.