Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • DaiThinhDuong1200
  • hinhCu 1200
  • CD4 1200
  • NhaGiuXe1200

Truyện Chưởng dịch bởi Lê Khắc Tưởng

Chỉ mục bài viết

Ngày xuân, ở Giang Nam
Đoàn Ngọc đang tuổi thiếu niên.
Ngựa là thứ danh chủng Ngọc Diện Thanh Hoa Thông, rất hợp với bộ yên ngựa mới
tinh bóng loáng.
Bên yên ngựa có treo thanh bạch ngân đao, vỏ đen bằng da cá sấu, trạm bảy viên
phỉ thúy. vỏ đao cọ vào bàn đạp bằng đồng, phát ra những tiếng tinh tang nghe như âm
nhạc.
Y phục cũng màu sắc tươi đẹp, rất nhẹ, rất mỏng, may rất vừa người, thêm vào
đôi giày bằng da bò mua từ Quan Ngoại vào, rồi cây roi ngựa tinh chế ở Ôn Châu, trên
tay cầm còn có khảm một viên minh châu lớn còn hơn cả mắt rồng hai phân.
Hiện tại là buổi chiều mùa xuân vào tháng ba, Giang Nam cỏ mượt, chim chóc
kêu hót bay nhảy loạn khắp nơi. Một làn gió xuân đem theo mùi thơm của hoa đào,
đang thổi qua mọi nơi, ôn nhu như hơi thở của tình nhân.
Gió xuân thổi từng làn sóng nước xanh rì nổi lăn tăn, một cặp chim én vừa bay ra
khỏi rừng hoa, đậu xuống lan can của chiếc cầu sơn màu đỏ tươi, rủ rỉ với nhau, cũng
không biết là đang nói gì.
Đoàn Ngọc buông thả dây cương, để con ngựa thong thả bước qua cầu, gió ấm
thổi nhẹ vào mặt, thổi bay tà áo rất mỏng màu xanh của y.
Trong cái bọc màu tím để bên ngực trái của y, là chồng chồng bạc trắng xếp đặt
chỉnh tề, đủ để cho bất cứ một người trẻ tuổi nào như y tiêu xài thoải mái ba tháng trời.
Năm nay, y mới có mười chín tuổi, vừa từ phía Bắc ngàn dặm đóng băng đến
Giang Nam, một nơi phong quang minh mị như thế này.
Cặp chim én bị vó ngựa trên cầu làm kinh động, y chỉ thấy mình nhẹ nhàng cũng
như cặp én kia, nhẹ nhàng muốn bay lên vậy.
Nhưng không phải là y hoàn toàn không có tâm sự.
Vợ chồng Trung Nguyên đại hào Đoàn Phi Hùng gia giáo vốn rất nghiêm, dĩ
nhiên không thể nào vô duyên vô cớ thả đứa con trai độc nhất của mình đến Giang
Nam.
Đoàn Ngọc đi lại đây lần này dĩ nhiên là có nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của y là trước mười lăm tháng tư, gấp tới Bảo Châu sơn trang, đại diện
cho phụ thân y, bái thọ người bạn kết nghĩa kim lan thuở thiếu thời của ông ta, là Giang
Nam đại hiệp Châu nhị thái gia Châu Khoan. Y sẽ đem lễ vật là cây Bích Ngọc Đao tổ
truyền nhà họ Đoàn lại bái thọ, sau đó sẽ đem bảo châu nhà họ Châu về.
Bảo Châu sơn trang, cái viên bảo châu quý giá nhất, chính là con gái yêu của
Châu nhị thái gia.
Cô năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.
Cô tên là Châu Châu.
Nghe nói Châu nhị thái gia năm nay phá lệ mở tiệc chúc thọ, là để chọn nữ tế
cho cô con gái quý.
Châu gia ở Cô Tô là thế gia võ lâm thanh danh hiển hách nhất ở Giang Nam.
Châu đại tiểu thơ không những là người đẹp có tiếng, mà còn là một bậc tài nữ xuất
sắc.
Nghe cái tin tức đó, các bậc công tử thiếu hiệp trong giang hồ còn chưa lập gia
đình, e rằng đã có hơn nửa đều sẽ đổ xô lại Bảo châu sơn trang trước ngày mười lăm
tháng tư.
Đoàn Ngọc sẽ được trúng tuyển hay không, đem cái viên bảo châu này về được
hay không, y thật tình không chắc trong bụng.
Đấy là tâm sự của Đoàn Ngọc.
Nhưng đứng trước cảnh Giang Nam, bờ sông hoa đỏ rực hơn lửa, nước xanh đậm
thế này, còn có tâm sự gì mà một gã thiếu niên mười chín tuổi ném không đi, thả
không xong ?
Quả thật còn có một thứ, đấy là lúc y vừa ra khỏi cửa, phụ thân của y đã nghiêm
sắc mặt, nói đi nói lại với y rằng, phải ráng hết sức đừng quên bảy điều giới luật.
Cho đến bây giờ, y phảng phất còn nghe phụ thân nghiêm nghị nhắn nhủ:
- Lấy cái thông minh và vũ công của con, có thể cũng gượng gạo ra lăn lộn trong
giang hồ được rồi, nhưng có mấy chuyện này, con phải nhất định làm không được, nếu
không ta bảo đảm con sẽ lập tức rước phiền lụy vào thân ngay. Đây là lời dạy dỗ từ
kinh nghiệm tích lũy mấy chục năm nay của cha, con nhất định ráng mà nhớ vào lòng
cho kỹ.
Đoàn Ngọc từ nhỏ vốn là đứa bé rất hiếu thảo vâng lời, mấy điều đó, y không
dám quên điều nào, mỗi sáng tỉnh dậy là trong bụng nhẩm đi nhẩm lại mấy lần:
- Thứ nhất, không được kiếm chuyện phá phách, hay xen vào chuyện người khác.
Thêm bình luận