Hồi 1
Thích Khách
Hoàng hôn.
Cao Lập đứng dưới bóng tấm bảng hiệu chữ vàng “Trạng Nguyên Trà Lâu”, gương
mặt y tấu xảo bị che đậy.
Gương mặt của y phảng phất lúc nào cũng bị ẩn tàng trong bóng tối. Y mặc một
bộ đồ đạo bào màu xanh rộng thùng thình, rộng vô cùng, bởi vì y phải giấu trong đạo
bào một cặp ngân thương vừa bén nhọn, vừa nặng.
Mũi thương bén nhọn đang đụng vào xương sườn của y, tấm áo lót bằng lụa trắng
đã bị mồ hôi rịn ướt nhẹp.
Mỗi khi sắp phải giết người, y lại thấy rất khẩn trương.
Con đường này vốn là nơi phồn thịnh nhiệt náo nhất trong thành, hiện tại cũng là
lúc nhiệt náo nhất.
Ánh mắt của y, từ đám người đang qua lại như đan cửi trước mặt, xuyên qua, đối
diện là một ông chủ tiệm bán củ ấu.
Chủ tiệm này tên là Đinh Can.
Đinh Lan là người rất cao lớn, thậm chí còn có vẻ phệ ra, nhưng y có hai bàn tay
thật linh xảo.
Hiện tại, y đang khom người bên lề đường, dùng một con dao cong nhỏ cắt củ ấu
trong rổ, từng củ, từng củ một.
Thủ pháp của y xem ra không linh xảo cho lắm …
Bởi vì y thông thường chỉ dùng con dao cong này để giết người. Nghe nói, y giết
người còn muốn nhiều hơn cả số củ ấu nằm trong rổ.
Phía đối diện xéo qua Trạng Nguyên Trà Lâu, có một quán rượu rất sơ sài, chỉ bán
rượu, không bán đồ ăn.
Trên vò rượu để một tấm ván, khách hàng ngồi trên những chiếc ghế nhỏ đan
bằng trúc bên cạnh, nhắm rượu với những thức ăn mình đem lại.
Trong quán rượu chỉ có một người không uống rượu.
Người này tên là Dương Dã.
Dương Dã rất cường tráng, rất lùn, đầu tóc rối bồng, lấy một miếng vải bố màu
trắng buộc quanh.
Không ai biết y là người xứ nào, cũng không ai biết y từ đâu lại, chỉ biết miệng y
lúc nào cũng nhai nhóp nhép một thứ quả cứng tên là Tẩn Lang.
Có người nói đó là tập quán của những tên cướp biển miền Đông Hải, nhưng
trước giờ không ai dám hỏi.
Nghe nói đã có hai người hỏi y chuyện đó, đều nửa đêm bị người lại cắt đi mất
lưỡi.
Bên cạnh y có để một đòn gánh, xem ra y là một người gánh nước lao lực.
Nhưng dĩ nhiên, y không phải là dân gánh nước thật, cũng như Cao Lập không
phải là đạo sĩ thật.
Cây đòn gánh của y có cây trảm mã đao dài bốn thước ba tấc giấu trong đó !
Còn có người ăn mặc cũng kiểu dân lao động, đang ngồi uống rượu đối diện với
Dương Dã.
Người này rất trẻ, người ta gọi y là Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ dĩ nhiên là bạn của Dương Dã, nhưng y xem ra không có chút gì giống
bạn của Dương Dã.
Hai người thuộc hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Vũ xem ra có vẻ là một người rất tùy tiện, rất lười lẫm, rất thích cười, rất
thích rượu.
Không ai tưởng tượng được lúc y giết người, động tác sẽ nhanh nhẹn, chính xác
tới đâu.
Nếu y muốn đâm vào con mắt trái của người nào, thanh kiếm của y nhất định sẽ
không trật ra chỗ khác của người đó.
Kiếm của y mỏng, giấu trong đòn gánh để cạnh y.
Chỗ Cao Lập đứng đi về bên phải mười bước, dưới gốc cây, có một cỗ xe ngựa
sơn màu đen đang đậu. Gã đánh xe đang nằm ngủ gật, cây roi ngựa đen thui dài
ngoẵng đang treo một bên cạnh chỗ y ngồi.
Y tên là Mã Tiên.
Người y là cây roi dài, cây roi là cái mạng của y.
Nếu không có cây roi này, y đã chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng cây roi vẫn
còn nằm trong tay của y đây, do đó y còn chưa chết.
Vì vậy, chết là người khác !
Bọn họ năm người đều cùng đến với nhau.
Cao Lập, Đinh Cán, Dương Dã, Tiểu Vũ, Mã Tiên.
Nơi đây, năm người này sẽ làm một chuyện kinh hồn ngay bây giờ.
Chuyện bọn họ làm phải đổ máu !