Rừng của ngày qua
- Chi tiết
- Thứ tư, 28 Tháng 11 2012 15:08
- Nguyễn Mỹ Nữ
- Lượt xem: 2375
Tháng trước, các anh chị cựu “thanh niên xung phong 10-1975 Tây nguyên” gặp mặt thường niên ở Qui Nhơn. Chúng tôi được sống cùng họ mấy ngày.
Tranh: Đức Trí |
Tháng trước, các anh chị cựu “thanh niên xung phong 10-1975 Tây nguyên” gặp mặt thường niên ở Qui Nhơn. Chúng tôi được sống cùng họ mấy ngày.
Tranh: Đức Trí |
Huy nói tiếng nẫu chay. Cái gì mà gớm òm, chưng hửng... Cái gì mà dị, mị... khiến tôi không đừng được, phải cười. Mà cứ được cười hoài vì Huy cứ nói hoài. Con trai gì đâu mà ham nói, mê ăn. Cũng phải thôi, vì quê của Huy có nhiều món ngon khỏi chê. Hấp dẫn nhất là các loại bánh. Bánh khô, nổ, táp lô, hồng, rẽ quạt... Rồi bánh tổ, rế, hột xoài... Nội bánh ít mà nhớ cho đủ các loại, đã thấy mệt đừ. Mệt đừ là nói theo tiếng ngoài quê của Huy. Một vùng thuộc về phía bắc tỉnh Bình Định. Trở lại bánh ít. Thì bánh ít lá gai, bánh ít trần, bánh ít bột báng... Nhiều quá, tôi nhớ không nổi. Nhưng Huy thì nói làu làu. Đã nói là Huy có tâm hồn ăn uống mà lại. Huy là em kề của nhỏ bạn tôi. Tôi theo nó về quê chơi. Ở có hơn hai tiếng đồng hồ thì nó nhận được điện phải trở về thành phố gấp, vì có việc cần. Thế là Hoa - nhỏ bạn - hỏi: "Mày ở lại hử? Hay về?". Huy ngồi gần đó, chỏ miệng qua: "Mắc gì về. Ở lại đi". Tôi ngập ngừng: "Sợ... lạ. Sợ... buồn". Cũng Huy: "Mắc mớ gì sợ. Mắc mớ gì buồn. Tròi! Còn tui chi". Vậy là tôi không cùng Hoa quay về thành phố và ngày ngày theo Huy, lê la đi ăn hàng ở hết các chợ quán tại đây. Và cười hoài nữa bởi những tiếng nẫu chay, Huy nói.
Ngôi nhà lạï đến bàng hoàng. Tôi đứng ở bên ngoài có đến nửa tiếng để dòm ngó, soát xét lại những xúc cảm của mình và để lặng buồn. Đó không phải là căn nhà mà phía chồng tôi đã cho, được tôi đem theo và ấp giữ trong ngần ấy năm xa xứ. Cũng không phải là nơi tôi đã quắt quay thương nhớ và luôn khao khát trở về. Cũng không phải là căn nhà trong hình dung của tôi khi gửi tiền về cho Hoan xây lại.
Thế mà hắn đích thị là một thằng hèn. Phải hèn đến dường nào hèn trong bao lâu hèn những là bao chuyện, hắn mới hay mình hèn. Lúc đầu cũng quay quắt lắm cơ! Day dứt lắm cơ! Và tự xỉ vả, nhục mạ, đầy đọa mình lắm cơ! Cũng muốn chối bỏ, đẩy xua, ném phẹt nó ra khỏi mình nhưng cũng tự đấy. Tự hèn, hắn chợt hay: Hèn rất sướng. Chỉ cần so sánh một thằng người của hắn ngày trước, khi chưa hèn và sau này, khi đã hèn là rõ ngay thôi mà.