Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • CD4 1200
  • hinhCu 1200
  • NhaGiuXe1200
  • DaiThinhDuong1200

Quê mình

Hang_Rai
Hang Rái -Photo triman

Quê quán tôi Phan rang, Ninh Thuận. Nghe, bạn bảo, ờ " nắng như phang, gió như rang" chớ gì. Thì đó, bởi do nhiều người nhất là các văn nghệ sĩ bổn xứ thường vẫn thích đưa vào cụm tính từ đằng sau tên quê quán của mình. Hình như người ta thích như vậy lắm. Người ta thích định danh, định tính (tôi muốn nói tính chất chứ không phải chỉ tên họ) một cách dễ dãi như vậy.

Xem tiếp...

Bạn

doi_ban
photo : buổi sáng ở Hòn Thiên

Đời tôi may mắn biết bao, từ tuổi thiếu niên tôi đã có được vài người bạn chí thân và tốt bụng cho mãi đến bây giờ, tôi đã thọ nhận ở họ những món quà vô giá, đó là tình bạn vô tư chân thành. Và tôi vô cùng nhớ ơn những người bạn!
Tôi chắc bạn cũng vậy. Ta cảm thấy hạnh phúc và biết ơn bạn bè đã đối đãi nhau chí tình chí nghĩa. Bởi quan hệ bạn bè luôn là mối tương quan lỏng lẻo, một liên kết không ràng buộc nên dễ bị tổn thương và hủy diệt. Ta thích nhau, hợp nhau, thương mến nhau thì lâu mấy, khó mấy, xa mấy cũng còn nhau. Còn nếu..., sẽ mất nhau một cách dễ dàng và chỗ trống ấy sẵn sàng được bổ khuyết! Ngẫm ra, tình bạn tuy dễ tìm nhưng khó giữ!

Đó là T. Năm chúng tôi thi vào lớp 10, hai đứa là bạn thân cùng bàn, tôi đậu còn bạn rớt. Đường đến trường cấp 3 cách nhà gần 10 cây số, đường đi nhiều đoạn còn hoang vu. Lúc đó, sau 1975, nhà tôi không có nổi một chiếc xe đạp nên tôi chưa biết đi xe đạp. Những ngày đầu tôi ôm cặp sách chạy bộ đến trường. Sau đó thì T. biết và nhiều lần, nhiều ngày lấy xe đạp chở tôi tới trường rồi... quay về. Thấy tôi khó xử, bạn cười xòa, "không sao đâu, mày vào học đi, tao về, chiều tao qua đón mày".
Đó là Đ. Năm tôi vì chuyện gia đình mà phải về quê, làm dang dở năm cuối đại học. Đ là lớp trưởng đã ân cần và tha thiết gửi thư khuyên tôi nên thu xếp trở lại trường (thư đúng nghĩa viết tay trên giấy, gửi bưu điện). Sau đó, thấy tôi vẫn chưa trở lại, mặc dù lúc đó cả lớp đã ra trường nhưng bạn vẫn làm thủ tục xin nhà trường bảo lưu kết quả học tập cho tôi có cơ hội tiếp tục. Đến ngày tôi cưới vợ ở quê, bạn đại diện cả lớp gửi quà và thư chúc mừng. Vào thời đó, thư và quà của các bạn quả là niềm an ủi và chia sẻ thật quý báu với một người kém may mắn như tôi.

Xem tiếp...

Hương hàng xóm

buc-tuong

Cây me già trong ngõ

Hoa lá đổ về khuya
Mùi hương lối xóm bay đi tràn trề
(Phạm Duy)

1. Đêm qua trò chuyện với con gái ở Thủ Đức. Nghe tiếng chó sủa, rồi gà gáy. Tiếng gà tre é é e nghe gần lắm. Hỏi con. Nó bảo của nhà bà cố đó ba. À, tôi nhớ ra. Mấy lần có dịp vào thăm con gái, lúc xuống nhà dưới chỗ phòng khách tôi có thấy mấy con gà đuôi tôm chạy nhảy lung tung. Chợt nghĩ, Sài Gòn nhiều chuyện cũng khác chi quê mình. Gà qué, mèo chó nhà này chạy sang nhà khác tùm lum. Ờ, hàng xóm với nhau mà!

"Bà cố" hàng xóm vói con tôi là một cụ bà ngoài tám mươi, lưng còng nhưng trông còn khỏe và khá vui tính. Bà gốc Bắc vào Nam độ 54. Nghe kể đời bà nhiều lận đận. Cuối cùng sống với 2 cháu nội. Cô cháu gái đã có con. Hàng xóm gọi bà là bà cố vì bà có cháu cố. Con gái tôi quý bà vì bà vừa vui tính vừa luôn quan tâm hàng xóm. Buổi tối gặp con gái tôi vừa làm về, bà hỏi, cô cơm chiều chưa. Dạ chưa, vậy sao chưa nấu cơm. Dạ, con chuẩn bị nấu đây. À, cô mới đi làm về à. Ăn ngoài hả. Dạ không. Vậy cô ăn gì chưa. Dạ chưa. Nếu chưa sao không chịu nấu cơm. Dạ. Ừ chắc cô chưa ăn cơm ha? Cứ thế, bà cụ lẩn quẩn mãi, kiểu người già mà cũng dễ thương!

Xem tiếp...

Chuyện săn bắt và hái lượm

Lẽ ra tôi phải để 2 từ săn bắt và hái lượm trong ngoặc kép cho đặc biệt tí vì thời buổi nay mà còn nói đến chuyện "khai thác thiên nhiên hoang dã" e lấn cấn. Vả lại tài nguyên thiên nhiên đâu dư dả như xưa mà cứ ngồi chờ.
Doi cat Nam Cuong
Ảnh internet : Đồi cát Nam Cương -Phan Rang

Xem tiếp...