Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • DaiThinhDuong1200
  • CD4 1200
  • hinhCu 1200
  • NhaGiuXe1200

Một Đêm Huyền Ảo

Hồi tôi mới về làm rẫy ở Cây Khâm, khung cảnh ở đây còn hoang sơ lắm. Rừng còn đầy những cây cổ thụ lâu năm không có vết búa rìu nào đụng đến, chim chóc thú rừng thì nhìn đâu cũng thấy, đẹp nhất là những tổ chim dòng dọc kết bằng những cọng cỏ còn xanh treo lủng lẳng trên các cành cây gần bờ sông nhìn xa như những cái ấm trà xinh xắn lấp ló những cái mỏ xinh xinh của lũ chim con há miệng đòi ăn. Đi dạo bên bờ sông êm mát mà tôi cứ tưởng đâu mình lạc vào một khu vườn cổ tích qua những câu chuyện đời xưa mà bà ngoại tôi thường kể trong những đêm khuya dưới ngọn đèn dầu leo lắt...

Xem tiếp...

Đổ Giàn

Trai An Thái gái An Vinh

Trần võ sư giật mình thức dậy thì trời đã hừng sáng . Ông bước ra sau nhà rửa mặt, ngậm mấy hớp nước, sục sục trong miệng một lúc, nhổ toẹt xuống đất rồi bước nhanh vào nhà. Ông di đến bàn thờ thắp mấy cây hương, kính cẩn bái từng bàn thờ một, nhẹ nhàng cắm vào bát hương, xong, ông đi lại bộ phản gõ, chập hai bàn chân lại xoa xoa phủi bụi rồi ngồi xếp bằng ngay ngắn, sửa soạn cho điếu thuốc lào đầu ngày

Xem tiếp...

Truyện Thật Ngắn

BỨC VẼ TRUYỀN THẦN

Họa sĩ Sinh bay đến New York để đón giao thừa 2007. Time Square người đông như kiến khó chen chân, Sinh đi ngược lại, tìm được một chỗ tối, thưa người nhưng vẫn thấy rõ quả cầu đang nhấp nháy, liên tục đổi màu ánh sáng. Khi mắt vừa đủ quen với bóng tối, Sinh chú ý ngay đến hai người đàn bà phục sức thật kỳ lạ đang đứng cách mình khoảng hơn 3 feet. Chàng tiến lại gần hơn, kinh ngạc nhận ra rằng hai người đàn bà này trông rất quen với mình. Trí óc Sinh quay mòng mòng một hồi, rồi chàng a lên một tiếng, lập tức nghiêng người thật trịnh trọng chào:

Xem tiếp...

Trường hợp một cô nhi

Vi Chất chán nản ngã người dựa sát vào vách tường phía sau lưng và đưa mắt buồn bã nhìn So Phy: "Không được, thông cảm cho anh, anh đã xẻ ruột ra nói hết với người ta rồi nhưng không ai tin mình hết. Dường như thiện ý của chúng ta đã bị coi là quá lạ lùng, quá khùng điên, không thể có đối với những người đã quen sống trong một xã hội đầy dẫy những mưu toan và lợi dụng. Anh biết em muốn giữ lời hứa, muốn làm vui lòng vong linh một người mẹ tội nghiệp nhưng anh không còn một cách nào khác; anh không thể chịu đựng được sự sỉ nhục người ta đối với mình. Thôi, chúng ta đã làm hết sức, hãy để cho mọi việc tự nó xảy ra".

Xem tiếp...

Lưu Bút Ngày Xanh

Về thăm gia đình lần này Khanh không phải về tận quê xa như những lần trước vì mẹ Khanh đã được chị Huyền đón vô Sài Gòn kể từ ngày cha Khanh qua đời. Căn nhà nhỏ trong một con hẻm nhỏ cùng hai bóng dáng mỏng manh làm cho cái gì nơi đây cũng trở nên nhẹ nhàng, êm ả. Thời gian như chậm lại khi nắng trải chầm chậm ngoài sân, gió thoảng chỉ đủ lay cành trúc mảnh trước hiên nhà, Khanh thực sự thấy mình được bình yên hạnh phúc.

Xem tiếp...

Yêu dấu đời tôi

Một đi, rũ sạch bụi trần,
Ở nơi tiên cảnh biết lòng có vui

Tôi được tin chi Liên đến thăm vào một ngày cuối tháng sáu, lúc mà thành phố đang có những cơn mưa dầm bất ngờ đổ xuống trong tháng này. Trời xẩm buồn, se lạnh, ướt át.

Từ phòng ăn, tôi nhìn thấy khu vườn sau tối hẳn lại. Cây táo đứng giữa vườn như xà thấp xuống, cành lá nặng chĩu nước mưa. Thềm gạch sạch bóng, sáng hẳn lên, lênh láng nước. Mấy chậu kiểng màu đất nung mấp mé thêm sậm màu hẳn lại.

Xem tiếp...

Chị Lựu

Làng tôi ở vùng hạ lưu sông Gianh, nơi mà giòng sông rẽ nhánh hình thành nên nhiều cồn bãi. Trường của chúng tôi bên kia sông nên mỗi ngày chúng tôi phải đi về hai bận bằng hai chuyến đó ngang. Từ bến đò dẫn đến trường là con đường rải đá ven theo sông. Nhà chị Lựu nằm ngay cạnh con đường chúng tôi qua lại ngày hai buổi.

Thưở đó, dù đi học hay đi chơi đâu, anh Thành nhà chung xóm cũng lôi tôi đi cùng. Anh hơn tôi ba tuổi, nhưng chỉ học trên tôi một lớp, tức là cùng lớp với chị Lựu.

Xem tiếp...

Những Cơn Mưa Và Một Mùi Hương

1.

Huy nói tiếng nẫu chay. Cái gì mà gớm òm, chưng hửng... Cái gì mà dị, mị... khiến tôi không đừng được, phải cười. Mà cứ được cười hoài vì Huy cứ nói hoài. Con trai gì đâu mà ham nói, mê ăn. Cũng phải thôi, vì quê của Huy có nhiều món ngon khỏi chê. Hấp dẫn nhất là các loại bánh. Bánh khô, nổ, táp lô, hồng, rẽ quạt... Rồi bánh tổ, rế, hột xoài... Nội bánh ít mà nhớ cho đủ các loại, đã thấy mệt đừ. Mệt đừ là nói theo tiếng ngoài quê của Huy. Một vùng thuộc về phía bắc tỉnh Bình Định. Trở lại bánh ít. Thì bánh ít lá gai, bánh ít trần, bánh ít bột báng... Nhiều quá, tôi nhớ không nổi. Nhưng Huy thì nói làu làu. Đã nói là Huy có tâm hồn ăn uống mà lại. Huy là em kề của nhỏ bạn tôi. Tôi theo nó về quê chơi. Ở có hơn hai tiếng đồng hồ thì nó nhận được điện phải trở về thành phố gấp, vì có việc cần. Thế là Hoa - nhỏ bạn - hỏi: "Mày ở lại hử? Hay về?". Huy ngồi gần đó, chỏ miệng qua: "Mắc gì về. Ở lại đi". Tôi ngập ngừng: "Sợ... lạ. Sợ... buồn". Cũng Huy: "Mắc mớ gì sợ. Mắc mớ gì buồn. Tròi! Còn tui chi". Vậy là tôi không cùng Hoa quay về thành phố và ngày ngày theo Huy, lê la đi ăn hàng ở hết các chợ quán tại đây. Và cười hoài nữa bởi những tiếng nẫu chay, Huy nói.

Xem tiếp...

Một Nơi Về Rất Cũ

Tôi về thầm lặng. Không thích Hoan đi đón nên đâu có báo. Xe xích lô thả tôi nơi đầu con hẽm. Căn nhà của vợ chồng tôi ở tít sâu trong đó. Chẳng biết lúc này có Hoan?

Ngôi nhà lạï đến bàng hoàng. Tôi đứng ở bên ngoài có đến nửa tiếng để dòm ngó, soát xét lại những xúc cảm của mình và để lặng buồn. Đó không phải là căn nhà mà phía chồng tôi đã cho, được tôi đem theo và ấp giữ trong ngần ấy năm xa xứ. Cũng không phải là nơi tôi đã quắt quay thương nhớ và luôn khao khát trở về. Cũng không phải là căn nhà trong hình dung của tôi khi gửi tiền về cho Hoan xây lại.

Xem tiếp...

Phiên Chợ Tình ở phố biển…

Nguồn: Đặc San Cường Để & Nữ Trung Học Qui Nhơn, 2010

Từ xa xưa, trên đỉnh núi Sapa, ngừơi dân miền cao đã có một ngôi chợ tên gọi là "chợ tình", hàng năm vào một ngày nhất định, nam nữ tìm đến nhau để trao duyên, lứa đôi dang dỡ tìm lại nhau để mong uớc nối lại tơ duyên, hay chỉ để gặp nhau trong phút giây rồi chia xa mãi mãi...

Họ xa nhau, như bao đôi lứa phải xa nhau sau biến cố 75.

Tuấn biết Phương từ lúc cô bé còn cột hai chúm tóc. Dù thời đó giữa con trai, con gái là hai thế giới riêng biệt, chỉ có thể đứng trước cổng truờng của nàng nhìn tà áo dài trắng phớt qua đã là một chuyện khó khăn. Nhưng Tuấn lại là bạn của ông anh, nên tha hồ đến nhà nàng chơi và rủ anh em Phương đi hái keo. Thế giới của một thời tuổi trẻ của Tuấn tràn ngập hình ảnh, tiếng cười, giọng nói của Phương .

Xem tiếp...

Chuyên mục phụ

Nhiều Tác Giả
Số bài viết:
9
Ngô Lạp
Số bài viết:
39
Nguyễn Trác Hiếu
Số bài viết:
1
Phạm Thiên Thu
Số bài viết:
9
Đào Thanh Hòa
Số bài viết:
7
Nguyễn Kim Tiến
Số bài viết:
24
Nguyễn Mỹ Nữ
Số bài viết:
15
Khổng Xuân Hiền
Số bài viết:
2
Truyện Ngắn
Số bài viết:
11
Trần Đông Oanh
Số bài viết:
1
Nguyễn Thị Tê Hát
Số bài viết:
6
Nguyễn Sĩ Hạnh
Số bài viết:
2
Đặng Phú Phong
Số bài viết:
6
Nguyễn Thái Bình
Số bài viết:
1
Nguyễn Quang Quân
Số bài viết:
8
Hồ Ngạc Ngữ
Số bài viết:
6
Trần Thảo Nguyên
Số bài viết:
1
Hà Xưa
Số bài viết:
3
Thanh Nguyên
Số bài viết:
2
Kim Huê
Số bài viết:
1
Nguyễn Mạnh An Dân
Số bài viết:
1
Xuân Phong
Số bài viết:
1
Lan Mai
Số bài viết:
4
Nguyễn Tân
Số bài viết:
1
Nguyên Thùy
Số bài viết:
3
Trần Dzạ Lữ
Số bài viết:
1
Trần Mộng Tú
Số bài viết:
1
Sương Nguyễn
Số bài viết:
39
Đinh Tấn Khương
Số bài viết:
8
Nguyễn Trí Minh
Số bài viết:
6
Huỳnh Thị Thùy Hạnh
Số bài viết:
1
Mang Viên Long
Số bài viết:
1
Nguyễn Trí
Số bài viết:
3
Bùi Diệp
Số bài viết:
4