Câu chuyện dở nơi mái hiên người
- Chi tiết
- Thứ bảy, 10 Tháng 4 2010 16:21
- Nguyễn Mỹ Nữ
- Lượt xem: 2032
Bình luận
Tôi bó gối ngồi trong bóng tối như vậy không biết là bao lâu từ khi anh đóng sập cửa lại bước ra khỏi phòng.
Căn phòng trở nên lạnh lẽo bởi dải sáng xanh mờ đục của ánh trăng rằm xuyên qua cửa sổ, rọi vào, nằm vắt ngang trên chiếc giường của anh và tôi. Chăn mền như đang an ủi vỗ về tôi. Hai cái gối nằm chơ vơ ở đầu giường như thầm hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa chúng tôi. Chúng là chứng nhân của yêu thương và buồn giận. Chúng là miếng bọt biển thấm đẫm bao giọt nước mắt về đêm của tôi. Còn anh? Tôi không biết anh nghĩ gì? Có bao giờ anh cũng lặng lẽ đầy vơi nước mắt như tôi? Hay anh đã nuốt vào lòng niềm cay đắng ấy. Anh và tôi đang ở chặng nào của quãng đường gối chăn này? Đường không gập ghềnh khúc khủyu sao anh và tôi cứ ngã nghiêng theo bước chân đi. Hay những cơn say mỗi đêm về làm anh khập khiểng và làm tôi chao lượn giữa bốn bức tường cao !