Trang sinh hoạt của Cựu Giáo Sư và Học Sinh trường Trung Học Cường Đễ Qui Nhơn

Nguyễn Tư Phương

Những Cánh Cửa Đã Mở

Mười năm rồiVẫn còn ngái nghẹnTrĩu trong tim những gương mặt non trẻSandy Hook elementary school Mười ngày rồi những xác ngườiDa màu, lớn tuổiVẫn còn chưa kịp chônHơi thở...

ngày tôi chọn nghiệp

Tôi vốn rất tự hào về cái chủ nghĩa ba phải của mình Luôn nhìn mọi thứ bằng con mắt 50 50 Đồng tiền nào cũng có hai mặt...

sinh-trụ-dị-diệt

khi mà nỗi oán đau ứ đầy trong lồng ngực cơn muộn phiền bóp nghẽn mạch tim hãy cứ để đó không vun xới và cũng đừng dập tắt...

những chiếc bóng

cả ngày tôi lang thang trong viện bảo tàngchoáng váng với một rừng bảo vậtsuy tư cùng với nhiều chiếc bóngđứng lặng im trước những cụm màu sáng tốinhững...

một mình trên Đảo Lớn

buổi chiều vừa mới đáp máy bay xuống Đảo Lớnlật đật đi ăn tốiđể kịp ra biển ngắm mặt trời lặnvậy mà khi tới nơichỉ còn thấy được một...

Đất

photo: Nguyễn Tư PhươngKhông còn những ảo tưởng về sự bền vững của đấtSự thường hằng cũng chỉ là một ảo tưởngNghiệm được điều này khi vừa đặt chân...

Bên Kia Bờ

chân dung tự họa, LNQTThỉnh thoảng tôi có gặp Tuấn ở đâu đó trên mạngQua những bài thơ nồng nàn mùi gió đêm của thời mới lớnCủa những ngày...

Đến Như Vậy Đi Như Vậy

Đã lâu rồi tôi không còn tu học thường trú trong thiền viện nữa. Nhưng thỉnh thoảng vẫn ghi danh một vài khóa tu ngắn hạn ở những thiền...

Đêm Jazz ở Yoshi

chỗ ta ngồi ấm tiếng đàn trống bung màu quánh Jazz tràn rực âmđêm dây chùng, chén rượu cay ấm môi em tưởng ngày quay...

Guốc phiền muộn, xoay

giữa trưa, quạnh, tiếng guốc rờikéo lê lết, mỏitôi, đời oan khiên giữa trưa, nghe tiếng gót hiềntưởng em qua đóguốc phiền muộn, xoay. Nguyễn Tư Phương