Hồi thứ 56
Tiêu phu nhân đăng đài tiếu khách
Phùng Sửu Phụ dị phục hoán quân
(Tiêu phu nhân lên đài xem cưỜi nhạo khách
Phùng Sửu Phụ đổi áo với vua)
Dương Thiệt Chức đàm luận chuyện trừ đạo tặc, quả thật là danh ngôn, kiến thức siêu việt, là chính luận nguyên thủy. Từ xưa, thánh nhân đã dạy muốn bài trừ đạo tặc là phải như thế, bởi người trên làm gương cho kẻ dưới, người trên thích, ghét làm sao, kẻ dưới nhìn vào để mà noi theo mà tránh né. Người trên nói không giữ lời thì kẻ dưỚi sẽ không tin tưởng. Do đó sách Đại học, trị nước có câu: "Sở tàng hồ thân bất thứ nhi năng dụ chư nhân, vị chi hữu dã." (Chính mình còn không được muốn dạy người khác, không có chuyện đó) Không phải chỉ nói chuyện cường đạo không thôi, mọi thứ, chính trị hình phạt, đều lấy người trên hành động làm sao mà theo đó. Lời xưa có nói: "Trị nưỚc ở trong lòng ông vua, không ở trong hình pháp", thật đúng không sai!
Làm sứ thần, chắc chắn là phải có tài rồi, nhưng bề ngoài cũng phải có gì, bởi oai nghi, lời nói đều là những thứ cần thiết cho một sứ thần. Nay lại sai kẻ thì chột kẻ thì trọc đầu kẻ thì cà thọt kẻ thì khòm lưng, oai nghi đã không còn được trang trọng, lại tụ tập vào một nơi, ắt hẳn là một cái cớ cho mọi thứ đa đoan. Do đó chuyện Tề Hạng công đem ra làm trò cười cho bà mẹ, tuy đó là chuyện bất kính, nhưng cũng là do bốn vua nước Tấn, Lỗ, Tào, Vệ chọn sứ thần không tinh tế, cũng phải lãnh một phần trách nhiệm.
Triều đình hội họp đình đám, là chuyện đại sự của một nước, nếu không được kính cẩn sẽ có kẻ thức giả cười nhạo cho, huống hồ gì là chuyện thịnh suy của một nước, sinh tử của con người, do đó mà đoán. Tề Hạng công đãi công khanh của bốn nưỚc, lại lấy đó làm trò đùa, còn để cho phụ nữ cười vào họ, vô lễ quá chừng hỷ! Được trốn thoát ở Hoa Tuyền, khỏi bàn tay của Hàn Quyết nước Tào cũng là may măn. Khanh tướng bốn nước không phải là ít ỏi, chê người ta lùn còn cười nhạo nữa, mua oán lại càng thâm sâu. Trong đó có nước Tấn là nước lớn mạnh nhất, Tề Hạng công đã biết họ oán nộ, không lo tu sữa chuyện sai lầm lúc trước để bù đắp lại, còn ngược lại cậy vào binh lực của mình để cầu thắng, một kẻ không có suy nghĩ gì cả nhĩ! Thoát thân được ở Hoa Tuyền, thật là mười phần may mắn!
Quân thần trên dưới sở dĩ phân biệt được để duy trì không hỗn loạn, chỉ có danh và khí. Danh và khí đã mất, mầm mống tiếm loạn sẽ sinh ra, suy luận từ đó mà ra, họa hoạn không biết bao nhiêu mà nói cũng sẽ từ đó mà ra, vì vậy mà người xưa thưởng kẻ có đức thì dùng tước, thưởng kẻ có công thì dùng lộc, là thâm tâm mưu việc nưỚc của bậc thánh quân hiền thần. Phồn Anh khúc huyện, tuy là một thứ nhỏ, nhưng nếu nói về danh khí thì lại cực kỳ lớn lao, Vu Khê xin, Vệ hầu cho, cả hai đều sai hỷ! So đó mà Khổng Tử cho là chuyện không phải.
Trận đánh ở Án, nước Tấn chưa kịp chuẩn bị gì cả, do đó quân Tề đánh lại, Khước Khắc, Giải DưƠng đều bị trọng thương, có điều quân Tề không cường mạnh bằng quân Tấn, vì vậy mà bại trận nhĩ, Khuyết Khắc lần này may mắn được ông trời giúp. Phùng Sửu Phụ liều chết thay vua, đó là một chuyện khó, nhưng Khuyết Khắc không giết Sửu Phụ, lại là một chuyện còn khó hơn. Bởi Khước Khắc đánh Tề không giống như nưỚc này đánh nưỚc khác, mà là vì đặc biệt muốn rửa hận, đã hầu như bắt đưỢc vua Tê rồi lại bị Sửu Phụ đổi tráo, do đó mà không hoàn thành được ý nguyện, phải đổ hết vào Sửu Phụ thôi. Lại nghĩ đến chuyện người ta là một trung thần mà không giết, vì vậy có thể nói là một kẻ hiền hào vậy. Nhưng Hàn Quyết, hành vi thì lại vô cùng vu khoát, hình như không phải là thể cách bình thường trong lúc lâm trận. Mà Hàn Quyết cũng là một kẻ hiền, làm như vậy ắn hẳn phải có lý do gì đó. Nếu thật sự bắt được Tề hầu thì không biết Khước Khắc sẽ đối xử với ông ta ra làm sao. Nếu vì lý do ông ta là vua nước láng giềng không dám vô lễ thì đem quân đi đánh là thế nào ? Mà không thể vô lễ thì làm sao cho hả giận! Còn nếu vô lễ với ông vua thì Hàn Quyết đối xử như vậy không phải là quá vu khoát sao ? Thời Xuân Thu có nhiều chuyện tương tự như vậy, làm người ta cũng không hiểu ra sao nhĩ.