Chương thứ 38
Chu Tương Vương tỵ loạn cư Trịnh
Tấn Văn công thủ tín hàng Nguyên
(Chu Tương Vương tỵ loan đi ở nước Trịnh
Tấn Văn công thủ tín hàng được nước Nguyên)
Thúc Đái không ra một người em, không ra một kẻ tôi thần, mạo mạn luân thường, so với người thường không giống nhau, cho dù tuyên bố tội và giết đi, không thể gọi là sai lầm, huống hồ là hắn còn đi kêu quân Nhung về làm loạn nước Chu, quá có tội đi nhĩ. Tương Vương lại đi trì hoãn không chịu làm gì để đến nổi bị cái họa quân Hoắc, xém mà mất mạng. Ngạn có câu: "Đương đoán bất đoán phản thụ kỳ loạn" là vậy hỷ.
Đồi Thúc, Đào Tử vốn là kẻ vô tội, chỉ vì thức kiến không được minh bạch do đó mà bị rơi vào cái thế đại nghịch. Bởi mượn binh nước ngoài đều là lệnh của vua, mà Ngụy Hậu tư thông với Thúc Đái làm sao dự liệu được ? Nước Hoắc đã ra quân, lấy lời lẽ chính đáng trách họ, rồi mưỢn chư hầu để cự lại họ chắc gì đã có hại cho mình. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện tỵ họa, đi đồng mưu với Thúc Đái, nói bậy để xúi Hoắc, còn trợ giúp cho nghịch đảng, lại tự mình đi đánh thành của vua, tội thật không tha chết được hỷ! Không chịu suy nghĩ công đạo là ở người ta, làm sao ăn nói được với thiên hạ chư hầu ? Chỉ sai có một suy nghĩ mà thân bại danh liệt, đáng sợ lắm thay!
Nước Trịnh kháng mệnh cầm giữ sứ thần, Tương Vương tức giận bèn đi đánh họ, không phải là chuyện gì sai trái, có điều không nên mượn binh nước Hoắc nhĩ! Gần bên đất đai của vương chỉ có Trần, Vệ và Trịnh, Trần, Vệ yếu mà Trịnh cường, thiên tử bị trục xuất, ngoài Trịnh còn nưỚc nào bây giờ ? Nhưng bị nạn chỗ nào khác còn không sao, lại vì nạn do nước Hoắc mà lại, cho dù nước Trịnh có vui vẻ nghinh đón, rốt cuộc cũng không khỏi mắc cỡ. Lúc thịnh nộ, thì làm này làm nọ người ta, cũng nên biết sau này phải nhờ người ta, mà cẩn thận không để sau này phải mắc cỡ vì vậy.
Muốn làm bá chủ thì phải tôn vưƠng, đấy là yếu quyết số một, nưỚc Tấn dạo sau này thay đổi vua liên tiếp, chính đang cần phải dương đại nghĩa để lấy tiếng. Tấn Văn công mới được nước, đúng lúc gặp được cơ hội tốt như thế này, Chu TưƠng Vương bất hạnh, là cái may lớn cho Tấn nhĩ! Phân chia tôn ti trật tự, danh khí là chuyện quan trọng, Tấn Văn công ỷ công đòi khí lễ, không phải là chuyện một kẻ hiền thần nên làm, không lẽ chưa đi hỏi với bọn Hồ, Triệu các bậc hiền thần hay sao ? Đến khi bị Tương Vương trách cứ cho một trận, xấu hỗ không biết chỗ nào mà chạy trốn, và cũng nhục nhã không sao nói được ? Tề Hoàn công và Tấn văn công đều là kẻ có công của nhà Chu; Tề Hoàn công thì mỗi có mạng vua là hạ bái và không dám nhận, còn Tấn Văn công thì nhờ có công bèn xin xỏ lễ khí, chỉ mỗi chuyện đó đã biết ai hơn ai nhĩ. Huống hồ đấy là đại lễ, không thể nào đem ban cho người khác được, mà trong đất đai nhà vua cũng không có thứ gì có thể làm vật ban thí; Tương Vương ban cho mà Tấn văn lại nhận, thật quá thất lễ nhĩ! Rồi lại nhân vì dân ở đó không phục đi vây thành, Tấn Văn công làm chuyện thiếu lễ mạo rõ ràng quá hỷ! Lời của Thương Hạt thật chí lý, Tấn Văn công nghe đó, không biết có cảm thấy xấu hỗ hay không ?
Thủ tín để hàng nước Nguyên, chỉ là một xảo kế, chẳng thấy có tín nghĨ gì trong đó; Tấn Văn có ý muốn lấy đất Nguyên, mà đem cái danh tín nghĩa ra để dụ họ, rồi nhờ đó mà lấy đất Nguyên, chính là chuyện bá chủ dùng lực mà giả nhân, một quyền thuật của kẻ bá chủ.