Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • NhaGiuXe1200
  • CD4 1200
  • hinhCu 1200
  • DaiThinhDuong1200

Truyện Chưởng dịch bởi Lê Khắc Tưởng

Chỉ mục bài viết


Y nói xong hét lên:

- Xem đây!

Y hét một tiếng tung người lên, một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, từ trên không chém xuống, tay trái thì tạt ngang tới, ẩn hàm nội kình đánh vào giữa ngực Gia Cát Tuấn. Gia Cát Tuấn lạnh lùng nói:

- Muốn chết!

Nói rồi thanh phán quan bút đè tới bát quái đao, chưởng bên trái cũng đánh ra, hét lớn:

- Rớt đao này!

Chiêu này của lão, nội kình thổ ra hàm súc tinh nhuệ, lực đạo phi phàm, nghĩ bụng Dương Oai chắc chắn sẽ bị chấn rớt binh khí.

Dương Oai thấy phán quan bút đè lên bát quái đao, một luồng nội lực hùng hậu từ phán quan bút truyền lại, chấn động vào hổ khẩu nhói đau cực kỳ, thanh bát quái đao xém chút nữa là sút ra khỏi tay, y vội vã vừa kéo vừa xoay bát quái đao, phong trú môn hộ của mình.

Gia Cát Tuấn cũng ngấm ngầm kinh hãi, chiêu đó của lão đã đã vận dụng đến tám thành nội lực, chắc mẫm là Dương Oai sẽ bị mình chấn thương, nhưng thấy y hình như không sao cả, bèn thộn mặt ra một cái, Dương Oai thừa cơ triển khai Du Long Bát Quái đao pháp và Phích Lịch bát quái chưởng ra, chạy quanh bao vây kín ngưỜi lão, chỉ thấy bóng chưởng phiêu phiêu, ánh đao lập lòe, trùm xuống Gia Cát Tuấn. Gia Cát Tuấn không ngờ Dương Oai tuổi tác có bao nhiêu đó, vũ công lại lợi hại như vậy, chưa kịp ngưng thần đã bị y chiếm thượng phong. Nhưng rốt cuộc, nội lực của lão so với Dương Oai cao hơn rất nhiều, vung chưởng đánh ra, trầm ổn cương mãnh, phong trú môn hộ, phán quan bút đợi dịp phản công, chiêu số phán quan bút của lão quái dị âm độc, thần xuất quỹ một, dần dần vãn hồi laị cuộc diện.

Dương Oai thấy vậy, biết là đánh thêm chút nữa, chắc chắn thế nào cũng thua, bèn thò tay vào túi rút ra ba mủi Truy Hồn tiêu, bàn tay trái vung lên, ba mủi Truy Hồn tiêu xé gió bay ra, làm thành hình chữ phẩm, nhắm Đan Điền, Khí Hả, Ấn Đường ba huyệt trên người Gia Cát Tuấn, bàn tay phải Bát Quái đao gia bồi công thế. Gia Cát Tuấn bàn tay trái đánh ra, gát thanh Bát Quái đao qua một bên, bàn tay phải phán quan bút hời hợt quơ ngang, đánh rới ba mủi Truy Hồn tiêu dễ dàng xuống đất. Truy Hồn tiêu của Dương Oai phóng ra liên miên, Bát Quái đao trong tay chiêu này kế chiêu kia, trong khoảnh khắc làm cho Gia Cát Tuấn luống cuống tay chân, gạt bên này đở bên kia, nhưng Truy Hồn tiêu cũng ném ra hơn hai mươi mủi, mà chẳng hề hấn gì đến lão. Dương Oai nghĩ thầm trong bụng:

- Đợi tiêu ném hết rồi, chớp mắt mình sẽ thành thế hạ phong, lúc đó chắc chắn là thua không nghi ngờ gì nữa.

Y cắn chặt răng, len lén gom hết mấy mủi Truy Hồn tiêu còn lại trong tay, mạo hiểm xông về phía trước, thanh Bát Quái đao trong tay phải tấn công mãnh liệt như gió cuốn mưa rào, một chiêu Oai Chấn Thiên Nam bao bọc Gia Cát Tuấn vào trong màn đao ảnh, tay trái vung lên, mấy mủi Truy Hồn tiêu tận số theo thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ ném tới. Gia Cát Tuấn thấy Dương Oai tấn công loạn xạ một trận, trước ngực để lộ chỗ hở, trong bụng mừng thầm đang tính thừa cơ đánh cho y một cú trí mạng, thình lình thấy trước mắt kim quang lóe lên, vô số Truy Hồn tiêu từ bốn phương tám hướng bay lại, trong bụng la lên kinh hãi, gấp rút quá đành đưa phán quan bút họa ngang mấy vòng, mới gạt hết mấy mủi Truy Hồn tiêu phía trưỚc, có điều, thanh Bát Quái đao của Dương Oai lúc này đã thừa cơ chém tới vai trái của lão, tính nhảy qua một bên né đã không kịp, thanh phán quan bút của lão lúc này sử chiêu quá đà, không cách nào thu lại phòng ngự, đành lấy mắt trừng trừng nhìn Bát Quái đao của Dương Oai chém xuống vai trái của mình. Gia Cát Tuấn bấy giờ chẳng thèm tránh né, chỉ thấy lão gầm lên một tiếng lớn, ném phán quan bút xuống, tay phải ngưng tụ hết toàn thân nội lực, đánh tới trước ngực Dương Oai. Mọi người chỉ nghe hai tiếng gào thảm thiết, chỉ thấy Gia Cát Tuấn mặt mày trắng nhợt, vai bên trái trơn trụi, mắt tươi phun ra như suối, lão bị Dương Oai chặt rớt đi mất cánh tay bên trái ra khỏi người, mọi người nhìn qua Dương Oai, thấy y dùng đao chống xuống đất, thân thể dao dao muốn té, miệng mửa ra mấy búng máu, Dương Oai lúc bấy giờ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị lửa thiêu đốt, trước mắt trời đất quay cuồng, rồi thình lình tối sầm lại, sau đó là chẳng còn biết gì nữa.

Gia Cát Tuấn thấy Dương Oai ngã xuống trước, cười ha hả lên mấy tiếng, rồi cũng từ từ ngã khuỵu xuống, mọi người lúc đầu không ai dám xông lại, thấy hai người đều đã ngã ra, hai bên đồng thời cùng nhào tới, lại thêm một trận hỗn chiến, có điều bấy giờ bên quan binh đã đông người hơn, bọn tiêu sư của Dương Tiêu đem theo ai ai cũng thân thủ bất phàm, Dương Oai được mọi người cứu về, còn Gia Cát Tuấn thì bị quan binh chém cho nát nhừ. Bọn người theo Gia Cát Tuấn thấy lão đã chết, lại bị quan binh và đám tiêu sư bao vây, ai nấy đều xông sát ra, quan binh ngăn trở không nổi, đưa mắt nhìn bọn họ chạy tán ra biến vào trong khắp vùng sơn cốc. Mọi người ai nấy cũng vội vàng xông vào Kiếm Cốc, đi đến Kiếm Môn quan, lúc đó mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Dương Oai được bọn tiêu sư cứu về, tranh lại được mạng sống, ở Tứ Xuyên điều dưỡng hơn nửa năm mới khỏi hẳn. Trận đó Dương Oai còn nhớ mãi trong tâm khảm, bấy giờ nhớ nghĩ lại tình cảnh hồi đó vẫn không lạnh mà run, lúc này y thấy cái dấu hiệu mặt trời đỏ chói, bèn thình lình sực nhớ đến cái trận đụng độ hồi xưa, bèn nhận ra được lai lịch bọn người này.

Di Lặc giáo khởi đầu từ năm cuối triều Nguyên, cùng Minh giáo, Bạch Liên giáo tề xưng là ba giáo phái lớn đương thời, người sáng lập ra Di Lặc giáo tên là Bành Doanh Ngọc, cũng gọi là Bành Dực, Bành hòa thượng, Bành Tổ, quan phủ nhà Nguyên vừa sợ vừa hận ông ta, nắng ông ta là Bành yêu, ông ta là người Nam Tuyền Sơn, Viên Châu, Giang Tây, mười tuổi là xuất gia ở chùa Từ Hóa, theo họ của lão hòa thượng trụ trì. Lão hòa thượng trụ trì là một người vũ nghệđầy mình, thâm tàng bất lộ, lão thấy Bành Doanh Ngọc là con người cơ cảnh, tâm địa thiện lương, lấy làm yêu mến, đem một thân vũ nghệ tuyệt kỹ của mình âm thầm truyền thụ lại cho ông ta. Bành Doanh Ngọc mười lăm tuổi năm đó, Viên Châu ôn dịch hoành hành, Bành Doanh Ngọc ở Nam Tuyền Sơn phát hiện ra một con suối nước khoáng, người bệnh uống vào có thể thuyên giảm. Tên tuổi Bành hòa thượng từ đó mà vang dội, được bách tính tôn làm thần tiên, phật sống, Bành Doanh Ngọc thấy triều Nguyên không được gì, bèn bắt đầu bí mật truyền giáo, phát triển thu nhập giáo chúng. Ông ta truyền giáo đầu tiên ở Viên Châu, cứ đến tối là đốt đuốc chiêu tập tín đồ thắp nhang bái Phật, sau đó ông ta sẽ giảng Phật pháp, ông ta tôn Phật Di Lặc lên làm Phật cứu khổ cứu nạn giải thoát bách tính khỏi cơn khổ cực, để bách tính cùng thờ phụng.

Di Lặc giáo bấy giờ cũng đã lưu truyền lâu lắm rồi, tương truyền Di Lặc Phật xuất sinh ở cổ Ấn Độ trong một gia đình Đại Bà La môn ở nam Thiên Trúc, ông ta là đệ tử của Phật tổ, truyền thuyết ông ta đã qua nổ lực phấn đấu, rốt cuộc thực hiện được bốn mươi tám điều tâm nguyện. Phật tổ từng dặn, tương lai muốn ông ta kế thừa Phật vị của mình, thành ra là Phật Vị Lai, tức là giáo chủ của Tây Phương Cực Lạc thế giới, hàng ngày ông ta tay trái thì để trên đài sen, tay phải làm dáng điệu tiếp đón, phàm là người chết, muốn đến tây phương cực lạc, chỉ cần trước khi chết niệm A Di Đà Phật, là ông ta sẽ lại đón, do đó còn được gọi là Tiếp Dẫn Phật. Nước Thiên Trúc hồi xưa Phật Di Lặc thần sắc trang nghiêm, mắt nhìn mủi, mủi nhìn tâm, siêu tuyệt phàm trần, một vẻ an tường từ bi, thường thấy ở Đại Hùng bảo điện của các chùa miếu Phật giáo, Nam Vô A Di Đà Phật là lời tôn kính với Phật Di Lặc, Nam Vô là ý thành kính.

Thêm bình luận


Đăng Nhập / Đăng Xuất