Ta nén vào tim nỗi buồn tháng bảy
Nghe sầu dâng lên mắt tự bao giờ
Trời Sài Gòn ướt đẫm những cơn mưa
Đường phố vắng như nỗi lòng cô quạnh
Mưa tím lối nên chờ ai không đến
Giọt rưng rưng ướt tóc ướt vai gầy
Gió lạnh về cho tím cả bờ môi
Quay gót để nghe lòng buồn tê tái
Lòng bỗng sợ cơn mưa chiều , tháng bảy
Mưa ngậm ngùi , mưa ướt át , lê thê
Mưa giăng mây tím cả lối đi về
Mưa nhoà nhạt đôi mắt buồn lỡ hẹn
Trời tháng bảy làm nên nhiều kỷ niệm
Nhiều nỗi buồn , và lắm nỗi thương đau
Chắc tại trời cứ thích đổ mưa ngâu
Nên gió lạnh buốt vai người áo tím…
Trần Thị Mỹ Vân
Số lần đọc: 1806
RE: Tím Chiều Mưa Tháng Bảy
Bài thơ dễ thương lắm MV à. Sao mà nhớ quá bóng hình xưa! Những cơn mưa, mưa ngâu tháng bảy…Tháng bảy trời buồn như lòng em đang đợi…Mưa của những ngày hè làm dịu những cơn đau, phải thế không bạn nhỏ? KT