Ngày Hội Ngộ Cường Để-Nữ Trung Học Quy Nhơn lần đầu tiên, 21 tháng 6 năm 1998, tại Houston, Texas, qua nhanh quá. Quá nhanh.
Nhóm cựu học sinh Cường Để cư ngụ tại tiểu bang Florida chúng tôi có 7 người đi tham dự. Chúng tôi bay từ Orlando, Florida đến Houston vào tối thứ sáu ngày 19 tháng 6 năm 1998. Bạn bè từ các tiểu bang khác trên đất Mỹ hay Canada cũng lần lượt bay về khá đông. Trước ngày hội ngộ chúng tôi email cho nhau hay gọi nhau ơi ới, nhắc nhở nhau mua vé máy bay sớm và rủ rê thêm bạn bè. Tôi và Bạch Yến rủ được 14 thầy bạn khắp các nơi. Từ Canada có vợ chồng Đỗ Trọng-Nguyễn Phương Thảo (cựu giáo sư Nữ Trung Học Quy Nhơn). Hai bạn nầy đã tu tập lâu năm, ít khi đi du lịch xa nhà nhưng nhớ bạn bè nên bằng lòng tham dự. Từ California có thầy Phạm Ngọc Hài và phu nhân là chị Lê Thị Bạch Liên, chị Phạm Thị Quang Ninh, chị Trần Thị Quang Phúc, chị Phạm Ánh Mai, anh Phan Ngọc Tuấn … Từ Wasington DC có Nguyễn Văn Tần. Từ New Jersey có vợ chồng Trần Quán Niệm. Từ Tennessee có thầy Hoàng Thế Diệm. Thầy Diệm chỉ được chúng tôi báo trước có vài hôm nhưng cũng chịu mua vé máy bay cao giá về gặp đồng nghiệp và học trò. Cựu học sinh CĐ-NTH cư ngụ ở Texas thì rất đông, mấy chục người như Đinh Thị Kim Liên, vợ chồng Phạm Văn Nộ-Nguyễn Thanh Thủy, vợ chồng Võ Trọng Em-Nguyễn Cửu Duệ, … Quý thầy cô thì có thầy Tôn Thất Ngạc, Phan Bá Trác, Nguyễn Đăng Liên, Phan Bang, cô Vương Thúy Nga…
Bạn bè không ai chịu ở khách sạn mà mấy chục mạng tụ về nhà chị Nguyễn Thị Vân Nga. Hai đêm thứ sáu và thứ bảy chúng tôi thăm hỏi, ăn uống, hàn huyên, chọc ghẹo nhau và cười vang gần đến sáng. Phái nữ được nằm 3-4 người một giường, phái nam nằm sắp lớp như cá hộp dưới sàn phòng khách. Trưa thứ bảy, chúng tôi rủ nhau đi thăm thầy Tôn Thất Ngạc tại tu viện Như Lai của thầy và được thầy đãi cơm chay thịnh soạn. Tối thứ bảy, chị Đinh Kim Liên đãi mấy chục mạng CĐ ở nhà hàng nhân sinh nhật của Bạch Yến. Bạch Yến được bạn bè tặng nhiều hoa và 3 bánh sinh nhật lớn.
Trưa chủ nhật 21 tháng 6 năm 1998 là chương trình chính của ngày hội ngộ, được tổ chức tại một hội trường lớn rất khang trang. Tôi không nhớ rõ có bao nhiêu người tham dự, chỉ biết là đông lắm và thật vui nhộn. Tiếng ồn ào trong hội trường nghe gần giống như trong một cái chợ. Bạn bè gặp nhau lại sau mấy chục năm xa cách, ôm chầm lấy nhau, thăm hỏi, cười nói huyên thuyên, chụp hình chung với thầy bạn, ca hát. Nhóm CĐ Florida tặng thầy bạn T-Shirt có in ngày hội ngộ làm kỷ niệm. Một biểu ngữ lớn có hàng chữ Tình Bằng Hữu Nghĩa Sư Sinh được giăng trên sân khấu. Thầy Hoàng Thế Diệm đệm dàn guitar cho nhóm CĐ Florida hát bản Ai Có Về Bình Định của nhạc sĩ cựu học sinh CĐ Nguyễn Xuân Điềm. Nhóm Florida hát xong thầy Diệm nói, “Chúng nó 7 đứa hát 7 bè thật vui.” Văn nghệ có đủ các mục đơn ca, đồng ca, ngâm thơ của hai trường. Đặc sắc có mục hát bội Bình Định do Lưu Đình Thọ biểu diễn…
Trong phần chụp hình chung làm kỷ niệm mà mọi người ngồi thành nhiều hàng trên sân khấu. Tôi nhắc thầy bạn đồng loạt nói và kéo dài chữ “sexy” để tôi chụp. Thầy Tôn Thất Ngạc trong y phục tăng giới đã nói “taxi” thay vì “sexy”. Mọi người vì vậy được dịp cười vui và tôi đã chụp được tấm hình mọi người đều cười.
Ngày vui qua mau. Tiệc tan, ai nấy cũng bịn rịn chẳng muốn lìa nhau. Nhóm CĐ Florida rời hội trường chạy thẳng về nhà anh chị Lưu Đình Thọ ở Houston như đã hứa trước. Không ngờ anh chị Thọ lại tổ chức tiệc lớn đãi bạn bè gần xa. Tiệc thịnh soạn, chúng tôi mãi mê thưởng thức những món ăn hợp khẩu vị của chị Thọ và hàn huyên. Khi có người nhắc đến giờ bay về lại Orlando thì chúng tôi đã phải chạy bay tóc tráng mới kịp bước lên máy bay lúc 9 giờ đêm chủ nhật.
Mất ngủ hai đêm liên tục vì thức khuya trò chuyện, lên máy bay, tôi tưởng tôi sẽ ngủ được nhưng lạ thay, tôi cố nhắm mắt mà trí vẫn tỉnh táo như đã uống năm bảy ly cà phê đen. Các dãy ghế sau lưng tôi, bạn bè nhóm CĐ Florida vẫn liên tục nói chuyện nho nhỏ và cười rộ từng hồi trong suốt mấy giờ bay. Họ kể cho nhau nghe những nỗi mừng vui được gặp lại thầy bạn thân thương sau mấy mươi năm dài xa cách, nhớ thương…
Chúng tôi về đến nhà Orlando lúc quá nửa đêm chủ nhật 21 tháng 6 năm 1998. Ngủ được vài tiếng thì chúng tôi đã bị đồng hồ reo đánh thức dậy đi làm vì đã lỡ hẹn với bệnh nhân. Tôi chẳng muốn ra khỏi giường, nằm ước ao sao có một bác sĩ nào chịu làm thay tôi ngày thứ hai thì tôi sẽ hạnh phúc biết mấy.
Tôi đến phòng mạch lúc 9 giờ sáng thứ hai người còn ngái ngủ. Thứ hai, bệnh nhân đông và tôi cũng đã phải bắt đầu làm việc như một cái máy. Giọng y tá từng hồi thoang thoáng nhắc bên tai:
– Phòng 1 sẵn sàng, bác sĩ!
– Phòng 2 thử máu, bác sĩ!
Tôi quay như vụ. Không kịp ăn sáng như mọi ngày trước khi đi làm nên mới 11 giờ tôi đã bắt đầu thấy buồn ngủ và đói bụng.
Trong một phòng khám, tôi dùng nước tiểu của một nữ bệnh nhân bị trễ kinh mười ngày để thử thai cho bà. Bà bệnh nhân lo âu ngồi thu mình trong chiếc ghế, mấy ngón tay đan chặc vào nhau. Tôi vừa viết hồ sơ vừa hỏi chuyện để giảm bớt sự căng thẳng của bà:
– Bà lập gia đình đã bao lâu rồi?
Bà bệnh nhân ngước nhìn tôi:
– Tôi ly dị đã mấy năm rồi.
Tôi hỏi tiếp:
– Bà không muốn có thêm con?
Bà đáp nhanh vừa lắc đầu:
– Không! Không! Các con tôi đã lớn cả rồi. Ở tuổi tôi mà con có con mọn thì khổ lắm.
Một lằn xanh duy nhất đã hiện ra trên mẫu thử nghiệm sau 5 phút. Tôi báo cho bệnh nhân:
– Bà không có mang.
Bà bệnh nhân thở phào mừng rỡ:
– Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ thật nhiều!
Nói xong bà bước nhanh ra khỏi phòng khám như vừa trút được một gánh nặng.
Tôi bước sang phòng khám kế cận. Một nữ bệnh nhân khác bị ho và đau cổ họng.
Bệnh nhân nầy tuổi cũng xấp xỉ bệnh nhân vừa thử thai, khoảng trên dưới 30. Khám thấy bệnh nhân bị viêm cổ họng nặng, tôi làm một thử nghiệm tìm vi trùng Streptococcus trong cổ họng. Mẫu thử nghiệm vi trùng Strep được gọi tắt là Strep Test, cũng có hình dáng và màu sắc giống hệt như mẫu thử nghiệm nước tiểu gọi là HCG Test, chỉ khác tên. Chúng tôi đặt mua hai loại mẫu thử nghiệm nầy từ một hảng chế tạo. Bà bệnh nhân ngồi đọc tờ báo chờ kết quả thử nghiệm. Tôi hí hoáy viết hồ sơ và chợt cảm thấy buồn ngủ. Tay tôi cử động như máy, “Thiếu phụ 28 tuổi, da trắng, đau cổ họng ba ngày, ho khan. Màng nhĩ bình thường. Phổi trong. Tim bình thường, nhịp đều. Có kinh lần chót 4 tuần trước…”
Tay tôi viết mà trí tôi lãng đãng bay về lại thành phố Houston nắng ấm lúc nào không hay. Tôi nghe giọng Nguyễn Thị Vân Nga cười khanh khách từng hồi khi Lưu Đình Thọ trình diễn hát bội Bình Định trên sân khấu. Tôi cười thầm hồi tưởng lại lúc Thọ nhướng cao cặp lông mày rậm quay nhìn tôi vừa hát thật ngọt ngào và nhuần nhuyễn, “Về thăm… môi thắm…ớ… má hồng, bao năm ấp ủ…ớ…tình nồng tuổi thơơơ…” Thọ đã tập dợt cả tháng trước ngày hội ngộ và đã chọn bài thơ Môi Thắm Má Hồng của tôi để chuyển ra thành lời hát bội. Thọ, có lần hỏi tôi về ý nghĩa của hai câu trên. Tôi đùa:
– Về quê thăm người yêu lúc còn trẻ đó anh.
Thọ tin ngay, cười đồng tình:
– Tôi thích hai câu thơ đó lắm. Hồi trẻ tôi cũng có chút chút như anh vậy, anh Hiếu.
Tai tôi vẫn như còn nghe tiếng cười nói ồn ào trong hội trường ngày hội ngộ. Từng khuôn mặt thầy cô, bạn bè lại hiện rõ nét. Ai cũng nói cười vui vẻ. MC Lê Đức Tâm ăn nói trôi chảy, hát hay, có bộ râu mép dày mà Võ Trọng Em gọi đùa là “râu anh nhột râu em”. Đinh Tuấn, trên tôi một lớp ở Cường Để, cựu phi công, có mái tóc bạc phơ, râu cằm cũng bạc dài quá cổ trông giống một bô lão Việt Nam, làm tôi suýt nói “Chào bác”. Thầy Hoàng Thế Diệm thì còn rất phong độ tuy tóc đã thưa đi. Nguyễn Văn Tần quỳ gối tặng Phạm Ánh Mai một bó hoa đẹp cho tôi chụp hình. Ngày còn trung học, Tần theo đuổi Ánh Mai nhưng hai người chẳng có duyên số với nhau. Các cựu nữ sinh và dâu Cường Để, các nàng bên NTH, người nào cũng trẻ đẹp, vui tươi, nói cười không dứt…
Viết và ký xong hồ sơ bà bệnh nhân, tôi quay nhìn bà. Bà vẫn yên lặng đọc báo. Tôi nhìn mẫu thử nghiệm. Một lằn xanh và một lằn đỏ đã hiện ra lúc nào trong khi tôi mơ hồ thả hồn về Texas. Tôi nhủ thầm, “Kết quả thử nghiệm dương rồi”. Tôi chần chờ vài giây rồi quay sang bà bệnh nhân:
– Kết quả thử nghiệm dương tính. Tôi nghĩ là bà có mang.
Bằng một động tác thật nhanh, bà bệnh nhân đặt tờ báo xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa hai tay lên ôm đầu, hai mắt mở lớn nhìn tôi trong kinh hoàng. Vài giây trôi qua, bà vẫn ôm đầu, hỏi:
– Bác sĩ thử thai cho tôi? Tôi có mang? Bác sĩ thử gì vậy?
Đến lượt tôi giật bắn người chợt tỉnh:
– Chết tôi! Tôi xin lỗi bà! Tôi đã lầm! Không, đây là thử nghiệm vi trùng Strep trong cổ họng, không phải thử thai. Tôi lầm quá. Mong bà thứ lỗi!
Tôi không nhớ tôi đã xin lỗi bà bệnh nhân bao nhìeu lần cho đến khi bà bệnh nhân dịu lại, nói:
– Bác sĩ làm tôi hết hồn. Tôi mà có mang thì có nước chết. Thử nghiệm dương có nghĩa là tôi đau cổ họng do vi trùng Strep phải không?
Tôi đáp:
– Thưa đúng vậy!
Sau đó tôi tìm cách giải thích cho bà bệnh nhân hiểu rằng tôi mới vừa trở lại làm việc sau một cuối tuần vui nhộn tuyệt vời ở Houston. Tôi nói:
– Tôi về đây đã mấy tiếng mà hồn tôi còn như đang bay lơ lửng bên Houston nên tôi mới mơ màng, lãng đãng như vậy.
Bà bệnh nhân lắng nghe rồi cười thông cảm:
– Giờ thì tôi hiểu rồi, thông cảm rồi. Ngày vui qua mau phải không bác sĩ? Thôi bây giờ bác sĩ viết toa cho tôi đi!
Tôi cảm ơn bà bệnh nhân, nhanh nhẹn viết toa thuốc cho bà rồi tiễn bà ra khỏi phòng khám.
Cơn đói và cơn buồn ngủ vụt biến mất. Hết mơ màng, hết lãng đãng. Tôi tỉnh hẳn như vừa được dội một thùng nước đá lạnh lên đầu. Tôi ngồi thừ trong phòng khám, suy nghĩ về những gì mới xảy ra. Trong suốt quá khứ hành nghề y mấy mươi năm, tôi chưa bao giờ lại lãng đãng như vậy kể cả những ngày chiến trận khốc liệt ở quê nhà mà chúng tôi mệt mỏi tinh thần lẫn thể chất hay những phiên trực gác liên tục ở các phòng cấp cứu trên đất Mỹ, thiếu ngủ triền miên. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại có thể quên được rằng mình đã đổi phòng khám có hai bệnh nhân khác nhau? Mình già rồi chăng hay là tại hai cái mẫu thử nghiệm giống nhau như hệt? Không, chắc không phải đó là lý do chính. Chỉ tại tôi còn ngây ngất say vui mà thôi. Quả thật, tôi đã thật sự say vùi trong niềm vui cuồng nhiệt và trong nỗi xúc động tột cùng được gặp lại thầy cô, bạn bè sau hơn 35 năm xa cách, nhớ mong.
Không thấy tôi rời phòng khám, vợ tôi bước vào thỏ thẻ:
– Hết bệnh nhân rồi anh. Đi rửa tay ăn trưa. Anh buồn ngủ không?
Tôi định trả lời Bạch Yến, “Anh hết đói, hết mệt, hết buồn ngủ rồi em!” nhưng tôi lại yên lặng đi rửa tay. Bạch Yến không hay biết gì về vụ thử nghiệm cổ họng mà có kết quả thử thai của tôi cách đó mươi phút. Giớ ăn trưa tôi kể cho Bạch Yến và cô y tá nghe câu chuyện và nỗi bối rối tột cùng của tôi. Hai người ngưng ăn cười ngất:
– Người yêu của em ơi, anh còn say vui phải không anh? Gắng khám bệnh cho đến năm giờ chiều rồi em cho phép anh vể nghỉ và say vui tiếp.
Giờ đóng cửa phòng mạch của chúng tôi thường là 5 giờ chiều mỗi ngày trong tuần.
Mấy hôm sau, chúng tôi những bạn bè Florida đi tham dự ngày hội ngộ CĐ-NTH đầu tiên, họp nhau lại tại một nhà hàng ở downtown Orlando để xem hình chụp ngày hội ngộ và điểm mặt bạn bè xa gần. Bạch Yến kể lại cho bạn bè tôi nghe câu chuyện thử nghiệm. Mọi người vỗ tay cười nghiêng ngã. Nguyễn Cửu Phi Long, lớp tôi ở Cường Để, một tay tiếu lâm, thường thích câu chuyện tếu y khoa Mắt Ngang Mắt Dọc mà chúng tôi thường dùng để trêu chọc hai bác sĩ cựu học sinh Cường Để, một là bác sĩ Sản Phụ Khoa, người kia bác sĩ Mắt, cùng treo chung một bảng hiệu trước phòng mạch. Nhân câu chuyện thử nghiệm của tôi, Phi Long được dịp hài hước:
– Ông bác sĩ nầy tài thiệt. Lấy mẫu thử nghiệm ở cửa trên mà làm ra kết quả cho cửa dưới.
Mọi người lại được dịp vỗ tay cười to.
Chuyện vui hội ngộ còn thật nhiều. Tôi tự hứa sẽ thu xếp thì giờ gom góp lại cho các bạn có dịp đọc và cười cho đời thêm đáng yêu.
Nguyễn Trác Hiếu
Orlando, Florida ngày 23 tháng 9 năm 1998
Tái bút:
Các bạn Hướng Đạo còn nhớ bài hát sau đây mà tôi đã đổi chút lời để hát trong những dịp hội họp bạn bè ngoài Hướng Đạo:
“Nào về đây ta họp mặt cùng nhau
Cuộc đời y sĩ có lúc nào thảnh thơi
Anh với tôi ta cùng sống vui trọn ngày
Rồi mai nầy chúng ta lại gặp nhau…”
Cuộc đời y sĩ, nhất là trên đất khách quê người, thật là bận bịu. Vì vậy, mỗi lần hứa gì với bạn bè tôi phải thêm mấy chữ “Tết Congo”. Mong các bạn cười vui thông cảm.
Nguyễn Trác Hiếu
Orlando, 29 tháng 9 năm 2009
Số lần đọc: 2491