Trang sinh hoạt của Cựu Giáo Sư và Học Sinh trường Trung Học Cường Đễ Qui Nhơn

Như Trái Khổ Qua

“Lạy Đức Chúa Trời Ba Ngôi,
Con lấy được vợ, con thôi nhà thờ”

Hai câu nói trên đã được truyền miệng qua các cụ, qua miệng mẹ tôi như kinh tụng hằng ngày, lúc đó tôi chưa hiểu đời, hiểu người cho lắm, thành ra câu nói trên hình như không nhập tâm tôi cho mấy, cho dù trong lòng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy một anh chàng ngoại đạo nào đó khi lớn lên.

Ngày xửa, ngày xưa, ngày mà tôi chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, thánh thiện, thánh thiện vô cùng để có thể trở thành một nữ tu như bao nhiêu nữ-tu khác trong tu-viện. Thế nhưng, đời không như là mơ nên đời đã giết chết giấc mơ của tôi, giấc mơ trở thành nữ-tu mà tôi hằng ao ước. Cũng vì trời không chiều lòng nên tôi đã trở nên Tôi của hiện tại, nghĩa là tôi của những bổn phận, của những trách nhiệm như bao nhiêu người đàn bà chung quanh.

Ngày ấy quen nhau, nhà tôi biết tôi là con chiên ngoan đạo, biết tôi là thiếu-nữ thánh-thiện ngây thơ, biết tôi là nữ-tu không mặc áo dòng nên đã cám dỗ tôi bằng mọi cách, đã bao quanh tôi bằng những chiếc vòng đủ màu sắc làm tôi mờ mắt, làm tôi quên mất những điều tâm-niệm khi tôi trưởng thành.

Nhà tôi lúc ấy chỉ là anh chàng ngoại đạo biết yêu người có đạo, nên tôi đoán sau một đêm mất ngủ, sau một đêm tính toán cộng trừ, nhân chia cuộc đời, đã xoay ngược cái kim đồng hồ, xoay hẳn 180 độ để bước trên con đường từ Chùa dẫn đến nhà thờ một cách thật là ngay ngắn, trang nghiêm, đàng hoàng. Nhà tôi đã tự tham dự những khoá học giáo-lý ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu-Thế mà tôi không hề hay biết, vì cái chiêu bài dụ dỗ của nhà tôi lúc đó nên… “Ngây thơ tôi nào có biết gì, đến khi tôi hiểu thì tôi đã… làm lỡ đời tôi...”. Thật đấy quý vị ạ, chàng lúc đó rất siêng năng đi nhà thờ, rất siêng năng tham dự những buổi tĩnh tâm trong mùa Chay Thánh. Chàng đưa tôi đi hết nhà thờ này đến nhà thờ khác, từ những Thánh lễ cổ-truyền ở nhà thờ Đắc-Lộ đến những buổi giảng phòng ở nhà thờ Huyện-Sĩ, nếu quý vị ở vào địa vị tôi lúc đó chắc cũng như tôi chứ chẳng khác gì.

Sáng Chủ-nhật nào chàng cũng đạp chiếc xe đạp lóc-cóc từ Khánh Hội sang mãi bên Trương Minh Giảng, con đường thật xa để đưa tôi đi lễ. Một hôm con bé còn đang say sưa ngủ, bỗng bị Mẹ gọi dậy vì chàng của tôi đã đến. Nhìn đồng hồ trên tường… trời ơi! mới có 4g sáng mà chàng đã đến để đưa tôi đi lễ, rõ khổ cho tôi vì chàng chẳng nhớ đến giờ giấc của các Thánh lễ. Tôi, mẹ nhìn nhau lắc đầu. Mặc chàng ngồi ở phòng khách tôi lên lầu ngủ tiếp mặc kệ mẹ cằn nhằn, lúc ấy tôi vẫn là con bé thích ăn, thích ngủ nên cái sự “ngoan đạo” quá đáng của Chàng làm tôi bực mình. Những lúc như vậy, tôi có cằn nhằn, thì chàng lại lên giọng đạo đức một cách thật dễ thương:

– Tại anh thích đưa em đi lễ thật sớm, sáng sớm đi lễ mình cầu nguyện Chúa dễ nhậm lời hơn…

Trời ơi! nghe một người ngoại đạo nói như thế làm sao mà không thương cho được? Không rung động cho được phải không quý vị? Cái điệu này các cụ còn bị lầm huống gì tôi. Đã vậy lúc đó cái gì chàng cũng cho tôi là Nhất, nào là Em ngoan nhất, em hiền nhất và em cũng dễ thương nhất nữa…

Cuộc đời là những gì không trọn vẹn, cuộc đời là những gì không như ý, cho dù tôi vẫn không nghĩ đến chuyện trăm năm gá nghĩa cùng chàng. Nhưng rồi định mệnh đã đẩy đưa chúng tôi ra đi, đưa chúng tôi đến một chân trời mới. Trước khi đến chân trời mới, chúng tôi đã dừng chân ở đảo Pulau Bidong. Ở đây, mọi người đều phải tham gia những công tác của đảo trước khi đi định cư ở một nước khác. Vì có giọng nói ngọt ngào chứ không chua như bây giờ nên lúc đó tôi đã được chọn làm xướng ngôn viên của đảo, với sáng đọc tin tức, chiều đọc bản tin nhắn người vượt biển, trong khi chàng của tôi sau giờ làm việc ở văn phòng, chàng đã học thêm giáo-lý ở một nhà thờ bé nhỏ trên đồi. Cứ thế, gần 3 tháng chúng tôi rời đảo để sang Mỹ với nhiều mộng mơ, nơi vùng đất Tự-do mà biết bao nhiêu người đang ước ao đặt chân đến.

Như tôi đã nói, “đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ“, thật đúng như câu hát mà tôi thường nghe ngày xưa. Từ Los Angeles, chúng tôi đi Dallas, từ đó chúng tôi về Lawton bằng một loại máy bay nhỏ như một loại xe bus dưới đất vì thỉnh thoảng phải hạ cánh để bỏ khách xuống. Đến phi-trường Lawton, nhìn quanh thật ngỡ-ngàng, phi-trường vắng vẻ tiêu điều như một phi-trường Pleiku mà tôi đã ghé đến ngày xưa. Chúng tôi được một Linh-Mục VN ở nhà thờ Lawton đi đón, tôi lúng-túng bước xuống trong chiếc áo dài may trên đảo dùng để mặc trong ngày đi định cư. Gió lồng-lộng, tà áo tôi bay phất phới như bay mất những ý nghĩ đẹp mà tôi đã có trong đầu trước khi đặt chân đến bên này.

Vị linh mục đưa chúng tôi đến căn nhà mà nhà thờ đã thuê cho chúng tôi trong những bước đầu ở đây. Bước vào trong, tôi thất vọng, chán nản, nhìn giường chiếu, đồ đạc chung quanh làm tôi buồn muốn khóc, nhưng không dám khóc vị sợ làm nản tâm hồn chàng. Cái nóng ở đây không giống cái nóng ở Saigòn nên làm tôi khó chịu, cái quạt nước dưới cửa sổ chạy ầm-ĩ làm tôi trằn trọc mãi. Chàng nằm dưới đất, tôi trên giường, đêm đêm có tiếng dế mèn, có tiếng ếch nhái kêu inh-ỏi làm tôi buồn não-ruột, đã vậy thỉnh thoảng lại có tiếng nổ ầm đâu đó, từ một căn cứ quân-sự làm tôi hoảng hốt giật mình, cứ tưởng như mình còn đang ở VN, đang sống trong thời gian chiến tranh pháo-kích.

Một vài ngày sau đó, chàng được rửa tội để chính thức là người có đạo như tôi, để chính thức cùng tôi bước vào nhà thờ một cách đàng hoàng không e-ngại.

Chúng tôi may mắn được nhà thờ chuẩn bị mọi thứ cần thiết, mà một đám cưới phải có tại Thánh đường, cũng như tiệc mừng mà bất cứ đám cưới nào cũng có. Xúng-xính trong chiếc áo cưới rộng hơn mình, đã được những người khéo tay thâu hẹp lại làm tôi cay đắng. Trong Thánh lễ, Cha giảng gì tôi chẳng nghe rõ, tôi chỉ biết tôi đang cô đơn, tôi chỉ biết tôi và chàng là 2 kẻ lạc-lõng không người thân. Cha mẹ tôi đó, anh chị em tôi đông lắm, họ hàng tôi thật nhiều, bạn bè tôi cũng thật là đông, nhưng sao không một ai bên cạnh? Tôi tủi thân, mũi tôi cay nồng, nước mắt tôi bắt đầu rơi từ từ xuống má, xuống môi. Khi Cha bảo chúng tôi nắm tay nhau, chàng xiết nhẹ tay tôi, cái xiết tay của chàng như an-ủi, như vỗ-về, từ nay chỉ còn có tôi và chàng sánh bước trên đường đờ,i đã làm tôi khóc sướt mướt, tôi không kìm được những giòng nước mắt rơi như suối đổ, tôi không kìm hãm được những tiếng nấc nghẹn-ngào tấm tức từ ngày tôi ra đi. ,Tôi khóc đến nỗi Cha phải ngừng giảng, mọi người bàng hoàng lo lắng nhìn chúng tôi kinh-ngạc. ,Tôi khóc như chưa bao giờ tôi khóc, tôi khóc như bị cha mẹ ép duyên… Nhưng rồi, Thánh lễ cũng qua đi, tôi đã là của chàng, chúng tôi là của nhau, mọi người ân-cần đến ôm chúng tôi với những lời chúc tốt đẹp nhất. ,Họ hàng, anh em chúng tôi bây giờ là những người xa lạ, là những người không ruột thịt, là những người chúng tôi chưa hề quen biết, họ đã bao bọc chúng tôi qua sự trìu mến, qua tình con người giữa con người, qua tình anh em cùng một Chúa trên cao.

Tiệc cưới của chúng tôi gồm những món ăn do một nhà hàng Tàu đảm trách, mà nhà thờ đã bỏ tiền ra để khoản đãi trong đám cưới của chúng tôi. “Ơn ai mang lại từ trời…” Vâng, ơn ai mang lại từ trời!…”

Sau đám cưới, chúng tôi là vợ chồng, sáng sáng đi học anh-văn, chiều thả bộ đến nhà những người VN mới quen biết. ,Nhưng có những sáng Chủ-nhật trời mưa thật to, mưa tầm, mưa tã, không áo mưa, không dù che, chúng tôi đành phải ở nhà đọc kinh. Bởi tôi là nữ-tu không mặc áo dòng, nên cảm thấy không yên lòng những sáng như vậy. Nhà tôi đã phải ngồi đọc với tôi đúng 150 kinh, tức 3 chuỗi tràng hạt trước khi bước xuống giường. Nhà tôi lúc đó ngoan lắm, nên bảo sao nghe vậy. Hai chúng tôi cùng đọc, nhưng không biết đọc được bao lâu, được bao nhiêu lần tôi cũng quên không đếm, và khi nhớ lại thì nhà tôi đã quên hết mọi kinh, chẳng còn nhớ được kinh nào. Tôi cũng không còn cái uy của người vợ mới cưới, hay của người yêu bé nhỏ như xưa, nên nhà tôi hình như quên cả con đường dẫn đến nhà thờ… Nhưng, tôi vẫn là tôi, dù con đường từ nhà đến nhà thờ có xa cách mấy, dù tay bồng tay bế, tôi cũng không bao giờ bỏ một Thánh Lễ nào, nên tôi tự hào tôi là người ngoan đạo, cho dù tôi hiểu cái ngoan đạo của tôi không giống với cái ngoan đạo của quý vị, nhưng tôi đã tìm về tôi của những ngày xưa cũ.

Bởi thế, những lúc giận nhau, những lúc giận nhà tôi đến tím gan, tím ruột, nhưng vẫn cứ phải bấm bụng làm lành, để “chúng mình” cùng nhau dắt con đến nhà thờ tham dự Thánh lễ cho phải phép đạo. Nhiều lúc ngẫm nghĩ, tôi thấy tôi tức nhà tôi, tức tôi, tức luôn cả đời, chỉ vì cái giáo lý mà nhà tôi học ngày xưa không đủ vững, chỉ vì cái kim đồng hồ của nhà tôi quay ngược quá nhanh, thành ra ngày hôm nay tôi mới khổ đến như thế. Đã vậy, những lúc đi nhà thờ, gặp điều gì không vừa ý, là về nhà hết ý-kiến này đến ý kiến nọ làm tôi nhức cả đầu, làm tôi phát giận, để 2 đứa cãi nhau chí-choé. Những lúc như thế, nhà tôi phân bua:

– Có vậy mà cũng giận, anh chỉ nói sự thật chứ anh đâu có bôi bác gì mà em nổi nóng. Chúa đâu có bảo mình phải đồng loã với những gì mà mình cho là không đúng đâu? Rõ là vô lý.

Đấy, nhà tôi là một trong những ông chồng theo đạo vòng vòng như vậy đấy quý vị. Bởi thế, biết tính nhà tôi không còn “ngoan đạo” như xưa, nên tôi cũng chẳng dám để nhà tôi ngồi gần ba tôi vào những sáng Chủ-nhật, sau Thánh lễ bao giờ, vì ba tôi cũng là người có nhiều ý-kiến, cho dù Ba tôi chẳng thuộc cái loại “Lậy Đức Chúa Trời Ba Ngôi, con lấy được vợ con thôi nhà thờ” như nhà tôi, nhưng sáng Chủ-nhật nào, sau khi đi lễ về đều nghe Ba Mẹ tôi cằn-nhằn nhau:

– Khiếp, sáng nay Cha giảng gì mà lâu thế không biết? Ba đếm đúng 120 chữ “Tôi” trong bài giảng của Cha, Cha giảng gì lung-tung, Ba chẳng hiểu gì cả.

Mẹ tôi tức lắm kêu lên:

– Cái ông này rõ hay, chẳng có ai như ông cả, không có lần nào đi lễ về mà đừng có bới móc hay châm biếm, lần nào đi lễ về cũng có chuyện để nói, đi lễ vậy thì ích gì?

Khi tôi nhắm mắt đưa chân, đi với nhà tôi trên con đường mà tôi hy-vọng, và cứ nghĩ tôi có thể giúp nhà tôi tìm ra chân lý, hoặc cải hoá được nhà tôi theo cái định-lý ngoan đạo mà tôi ước mong. Nhưng thật khổ cho tôi với cái đạo tự tâm mà nhà tôi đã tự vạch cho riêng mình. Quý vị không thể nào hiểu nổi những đau khổ của tôi, khi phải đương đầu với những chuyện lười biếng của nhà tôi. Nếu có bảo nhà tôi đi xưng-tội, nhà tôi lại oang-oang:

– Anh thấy anh đâu có tội gì mà phải xưng?

Tôi nhăn mặt:

– Sao lại không? Này nhé! Tội nói dối vợ, tội xạo với con, tội ăn vụng, tội lười biếng, thiếu gì tội phải xưng…

Nhà tôi cười vớt vát:

– Ừ, thì em biết hết tội của anh rồi, em xưng tội giùm anh đi, nhưng nhớ đừng có xưng tội ăn vụng, anh không có ăn vụng bao giờ cả, ăn vụng là chết với bà, làm sao anh dám?

Nghe nhà tôi nói tức anh-ách. Ngày xưa chưa lấy nhau, nhà tôi đâu có ngại đường xa, cho dù có phải qua mấy cái dốc cầu vẫn thấy nhẹ nhàng như thường, vẫn cứ năn-nỉ để đưa tôi đi lễ, đi nhà thờ, đi nghe giảng… thế nhưng, khi lấy được vợ rồi thì con đường có gần cũng hoá xa, mà mình thì cứ phải mỏi miệng dịu dànng như Thánh nữ để năn-nỉ, ỉ- ôi, lôi kéo để dẫn bằng được “Sa-tăng” đến nhà thờ, nhờ Chúa cảm hoá. Nhiều lúc giận quá tôi phải nói:

– Mình kỳ ghê đi, hồi chưa lấy người ta, mình đâu có lười như vậy? Lấy được rồi quên hết nhà thờ, nhà thánh. Biết mình như thế, có trải chiếu hoa, có lót vàng dưới chân cũng không thèm lấy mình đâu. Người gì mà lười như vậy không biết nữa?… Mai mốt chết, người ta lên thiên đàng, đừng có nắm chân người ta đó, nắm chân, người ta đạp xuống cho mà coi.

Vâng, đấy là cái sai lầm mà tôi không thể làm lại từ đầu. Đấy là cái vấp ngã mà tôi không thể đứng lên để quay đầu lại. Bởi thế tôi cứ hỏi lòng, lấy phải ông chồng theo đạo vòng-vòng như tôi, đã là một vấn đề nhức đầu, huống gì lấy phải ông chồng ngoại đạo, mỗi người một bàn thờ, mỗi người một lời kinh thì làm sao hạnh-phúc? Thì làm sao hợp ý trong cuộc sống hằng ngày? Bởi cái lỗi lầm không bao giờ sửa được, như một vết chàm in đậm trên da thịt, đã đưa tôi đến kết luận sau cùng… Nếu sau này, các con tôi lớn lên, chắc chắn tôi sẽ bảo các con, đừng nên lấy người theo đạo vòng-vòng như bố, và cũng đừng lấy người khác miền như Mẹ, mà hãy “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”…

Nguyễn Thị Tê Hát

 

   Số lần đọc: 2820

17 BÌNH LUẬN

  1. RE: Như Trái Khổ Qua
    Chị TH mến,
    Xin chị đừng nghĩ đây là một lỗi lầm. Đời không là mơ mà TH. Vẫn còn hạnh phúc hơn là chỉ đồng đạo mà hoàn toàn khác ý trong nhiều khía cạnh khác.
    Cảm ơn TH & Chúc chị hạnh phúc!

  2. RE: Như Trái Khổ Qua
    Chuyện hôn nhân khác tôn giáo thường mang lại rất nhiều phức tạp, tôi cũng là một “nạn nhân”. Tôi ước ngày xưa mình đừng lấy vợ khác tôn giáo. Mình thì muốn làm “con người”, còn vợ thì cứ muốn làm “con chiên”. Gay thật! Hiện nay cũng có nhiều trang web có đề cập đến vấn đề tôn giáo khá hay, bạn có thể tìm qua Google.

    Thế giới đã mở rộng, các nền văn hóa đã hội nhập với nhau, khoa học đã phát triển đã tác động nhiều đến toàn bộ các lãnh vực của đời sống, kể cả tôn giáo nên câu ca dao “..dù trong dù đục vẫn là …cái ao” nên để cho bụi quá khứ làm việc.

  3. RE: Như Trái Khổ Qua
    Chưa lên đến nước Thiên Đàng
    Đã chìm trong bể khổ nàn thế nhân
    Một người giả, một người chân
    Cả hai đều khổ một phần nhân hai :-* 😕
    Khổ vui nào phải tại ai
    Khổ vui cũng tại tâm này mà thôi
    Đã gieo hạt giống ban đầu
    Đừng mong cầu nữa khổ sầu sẽ tan
    Thứ tha nhau, sống dịu dàng
    Giành nhau phần lỗi Thiên Đàng tới ngay 😆
    Cám ơn Net,

  4. RE: Như Trái Khổ Qua
    Chị Tê Hát thân mến !
    Tui thấy thiệt tội cho ông nhà !

    Vì quá yêu bà xã mà ổng phải theo đạo-lòng vòng, phải “đắc tội” với Chúa. Tình yêu làm ổng tiêu hao hết năng lượng rồi còn sức đâu mà phụng tự. Còn bị người mình yêu oán trách nữa !!!

    Không biết ai xơi phải mướp đắng đây !!!
    Thân trai 12 bến nước !
    Đạo và Đời, hư / thực ở đâu ?

  5. RE: Như Trái Khổ Qua
    Cô Tê Hát thương !

    Cháu là người VN, do hoàn cảnh, cháu đã yêu và hôn nhân với một chàng mắt xanh mũi lõ. Như vậy về căn bản, chúng cháu khác nhau nhiều thứ. Vậy mà 11 năm rồi, chúng cháu vẫn còn yêu và mãi yêu nồng nàn.

    Nhiều lần chúng cháu tự hỏi vì sao ? Mới đây thôi chúng cháu có câu trả lời: Chấp nhận sự khác biệt. Hãy hạnh phúc với sự khác biệt. Vì sự khác biệt làm cho cuộc sống lung linh sắc màu. Vậy là đẹp hơn và vui hơn.

    Cũng như cô, thế hệ cha mẹ cháu sợ khác nhau lắm. Cha mẹ cháu muốn mấy đứa con phải “mặc đồng phục” mọi thứ. Ôi buồn và tẻ nhạt làm sao!

    Cô thân quý !

    Cháu đọc lời cô viết rồi tự hỏi hay là cô chưa phải lòng yêu, vì hết lòng yêu người ta độ lượng lắm. Cũng có thể là cô Tê Hát viết đùa vậy thôi. Vì phụ nữ thường hay nói ngược với những gì mình suy nghĩ 🙂

    Cháu gái

  6. RE: Như Trái Khổ Qua
    Các bạn đọc nên để ý là đây là [i]”truyện ngắn”[/i], cho nên chuyện có thể là có thiệt nhưng không nhứt thiết là chuyện thiệt trong đời của cô TH!

    JDU

  7. RE: Như Trái Khổ Qua
    Nếu ai có “duyên” đọc qua Tân ước, nhất là Cựu ước sẽ có cái nhìn không như “em gái” nói đâu. Tôi muốn trích dẫn vài đoạn kinh thánh cho các bạn xem dù đây có là là sự thật, nhưng không phải là chủ trương của trang nhà Cường Để nên thôi. Truyện ngắn hay không phải là chuyện ngắn, dù là hư cấu đi chăng nữa đó cũng là sự thật, nó phản ảnh đúng như sự thật ngoài đời. TH viết không sai đâu.

  8. RE: Như Trái Khổ Qua
    Tôi cho rằng ông Khách nói đúng. Tác giả “Em gái” cũng đúng vì có thể tác giả đang sống bên Tây, cái nhìn thoáng, cởi mở hơn, chứ về “xóm đạo” tôi đang ở mà chịu nổi “chết liền”! May tôi không rơi vào trường hợp kết hôn với người theo đạo, nhưng tôi thấy hầu như các gia đình có người “theo đạo vợ” hay khác đạo nó làm sao ấy, khó nói. Nói chung người thì nhìn cuộc sống như hiện thực, người kia thì mơ màng đời sống thiên đàng mai sau, khó dung hòa quá!

  9. Như Trái Khổ Qua
    Tôi nghĩ cái hạnh phúc mà 2 người có được trong đời sống hằng ngày mới là quan trọng… còn vấn đề tín ngưỡng thì mỗi người có thể tự chọn lựa cho mình, giải pháp hay nhất là “đạo ai nấy giữ”!!!

    Thời đại bây giờ những cuộc hôn nhân không đồng tôn giáo không phải là hiếm… và chúng ta nên có cái nhìn thoáng hơn để thấy rằng lập gia đình với người ngoại đạo không là 1 lầm lỡ!!!

    Còn về 2 câu ca dao:
    Ta về ta tắm ao ta
    Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn
    Tôi chỉ đồng ý với “Ta về ta tắm ao ta, khi mà ao ta trong còn ao ta đục thì nhất quyết là không!!!”

    Vài hàng chia sẻ cùng chị!

  10. trả lời khách đường xa
    1. Tôi muốn viết hay trích dẫn một vài nghiên cứu của nhiều học giả trong và ngoài nước về v/đ tôn giáo và lịch sử đạo Thiên Chúa ờ VN nhưng đây không phải là diễn đàn thích hợp.
    2. Dĩ nhiên là về đạo Chúa.
    Việc hôn nhân khác tôn giáo là kinh nghiệm thực tế của tôi. Như tôi đã nói, tôi ước rằng phải chi.. xin xem lời bàn trước. Vấn đề tôn giáo tuy tế nhị nhưng nó là chủ đề rất đáng được quan tâm, ở chừng mực nào đó, tôi nghĩ ta không nên né tránh nếu chúng ta cho rằng chúng ta yêu và cần biết sự thật có liên hệ mật thiết đến đời sống cá nhân cũng như cộng đồng xã hội.

  11. RE: Như Trái Khổ Qua
    Ðến Một Lúc

    Ðến một lúc, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời rằng không có gì là trường tồn bất biến, ngược lại chính nhờ sự biến đổi ấy mà chúng ta có những điều mới mẻ tinh khôi.

    Ðến một lúc, mọi giông tố mịt mùng không che nổi sự bừng sáng của con tim và mọi khổ đau buồn tủi không đánh gục được niềm lạc quan tiềm ẩn trong một tinh thần.

    Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi cùng với lòng kiêu mạn đứng chen chân trong một ngôi nhà bản ngã; đến một lúc, chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa để được ngắm nhìn toàn bộ sự mênh mông và bát ngát của đất trời.

    Ðến một lúc, chúng ta cảm nhận được niềm vui khi tấm lòng rộng mở và trái tim thắp sáng lên niềm tin yêu cuộc sống.

    Ðến một lúc, chúng ta nhìn lại và cười nhạo vào những trò hề do chính mình tạo ra và chúng ta trở nên lặng lẽ để thấy rõ sự cần thiết của tĩnh tại tâm hồn.

    Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của cuộc sống hạnh phúc không chỉ là đón nhận mà còn phải là sự cho đi.

    Ðến một lúc, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì chúng ta vớt lên được cái gì đó từ dòng nước mà chính là quăng bỏ bớt cho dòng nước cuốn trôi.

    Ðến một lúc, chúng ta hiểu được sự thật của niềm vui không phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng mà chính là từng bước chân thảnh thơi và được ngắm hoa cỏ dại trên đường.

    Chúng ta chợt nhận ra rằng hạnh phúc không phải ở đâu xa mà chính là sự mãn nguyện trong từng phút giây hiện tại.
    Khi đã trải qua bao nhiêu buồn vui thương ghét, bao hi vọng chán chường, bao thành công thất bại, đến một lúc chúng ta chợt nhận thấy rằng tất cả mọi sự đời đến và đi, có rồi không dường như chỉ là một tuồng ảo hóa.

    Chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn từ đều thừa thãi, thay vào đó chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm dẫu chỉ là của người khách qua đường cũng đủ làm cho ta ấm lòng và tươi vui hơn trong cuộc sống.
    Ðến một lúc, chúng ta thấy tuổi trẻ của mình chỉ toàn là ước mơ cùng với nỗ lực vào tương lai hun hút, và đến lúc già đi thì luôn hồi ức tiếc thương một dĩ vãng đã xa rồi. Trong một đời người ngắn ngủi chúng ta đã đánh lỡ đi bao sự sống nhiệm mầu trong thực tại giản đơn.

    Ðến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng duy chỉ có tình thương, chứ không phải có bất cứ thứ gì khác giúp con người thiết lập được trật tự mới và hòa bình cho nhân loại.

    Mọi dòng sông đều chảy ra biển cả, mọi con đường chân lý đều hướng về nẻo đạo vô biên và mọi yêu thương chung cuộc đều đạt đến chân phúc.

    Ðến một lúc, chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của mình còn hơn mỏi mòn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho.

    Tất cả mọi hành động của ta chỉ là những đợt sóng lăn tăn trên mặt biển nhưng trong lòng đại dương sâu thẳm vẫn còn đó sự lặng lẽ bình yên.

    Ðến một lúc, chúng ta cảm thấy những việc làm thường nhật phải là niềm vui cho sự sống hàng ngày chứ không phải là sự bắt buộc hay là một quán tính khô khan, máy móc của đời mình.

    Hiểu ra rằng bản ngã ích kỷ thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm, sự xấu xa của người khác hơn là chính bản thân mình. Chúng ta thường che đậy và bảo vệ mình khỏi tổn thương nhưng vô tình điều ấy là tự ôm chất độc và giết chết bản thân mình.

    Ðến một lúc, chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung là món quà tặng vô giá và cần thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ cạn.

    Khi chúng ta thấy mình tham vọng quá lớn trong khi đời người thật ngắn ngủi, đó là lúc mình hiểu ra hành trang cho lộ trình vạn dặm không phải là những gì có thể nắm bắt bên ngoài mà đó là yếu tố tâm linh bất diệt bên trong.

    Ðến một lúc, chúng ta hiểu con đường tâm linh thì tuyệt đối đơn độc, không ai có thể đi theo dẫu đó là người thân yêu nhất.

    Chúng ta cảm nhận những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé của tâm hồn còn quý giá hơn cả những tài sản được cất chứa chung qu anh là lúc chúng ta định lượng được giá trị chân thật của một kiếp người.

    Chúng ta hiểu rằng cần phải thánh hóa đời sống hơn là chạy đi tìm thiên đường ở chốn xa xăm. Ðến một lúc, chúng ta cảm thấy không sợ hãi địa ngục hoặc một thế lực tối cao, nhưng bằng trí tuệ tuyệt vời, chúng ta thấy rằng vạn pháp vốn là không và số phận tùy thuộc vào khả năng giác ngộ của chính mình.

    Chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng, th anh thản trước những mất mát, đau thương vì lòng nước th anh lương có thể cuốn trôi đi bao hệ lụy và có thể đưa chúng ta bến bờ rạng rỡ của ngày mai..

    ANTOINETTE

  12. RE: Như Trái Khổ Qua
    Chị TH thân mến !

    Thời Trung Cổ, Vatican (đại diện cho đạo Chúa) đã làm khó, làm khổ biết bao tư tưởng cấp tiến như Bruno, Corpenic, Galileo. Để mãi sau này họ mới nhận ra sai lầm và sửa chữa.

    Và tôi có biết, ngày trước đạo Chúa không cho con chiên ăn đồ cúng. Rồi cũng nhận ra là không nên như vậy để rồi vài năm sau đó cho phép con chiên làm điều này.

    Bởi vậy: Mọi giáo điều đều xám xịt chỉ dòng đời mãi mãi xanh tươi thôi (xin biến tấu lời của Goethe).

    Với tốc độ rút ngắn không gian và thời gian chóng mặt như hiện nay ( nhờ tiến bộ của thông tin toàn cầu ), tôi tin rằng một ngày không xa đạo Chúa cũng sẽ thấy sự bó buộc [i]như trái khổ qua [/i]này chỉ tự làm khó cho đạo Chúa mà thôi !!!

    Vậy xin chị đừng ray rứt nữa, vì ít ra chị cũng nhận được chút hơi nóng từ giàn hỏa thiêu của Bruno rồi đó. Một sự hy sinh đáng giá và cao quý.

    Người lỡ yêu người có đạo.

  13. RE: Như Trái Khổ Qua
    Tôi có đọc được một bài tự sự của một độc giả người Qui Nhơn viết về mối tình của anh ta với một người có đạo. Tên của bài viết là ‘Yêu Chúa hết trí khôn” trên trang sachhiem.net. Nếu có thể được, xin admin cho mọi người cùng xem câu chuyện “Love Story” thời hiện đại này.

    • Như Trái Khổ Qua
      Tehat chân thành cám ơn tất cả các anh/chị và các bạn, đã ghé mắt vào những con chữ của Nguyễn Thị Tê Hát, qua truyện ngắn “Như Trái Khổ Qua”. Tehat xin ghi nhận cũng như đồng ý với mọi ý kiến đóng góp. Sau những năm dài, Tehat cũng ý thức được rằng, những gì mình không thể thay đổi được, thì đành phải nương theo… để tâm tư bớt nặng trĩu và … “Hồn ai người ấy giữ …”

      Thân mến,
      Nguyễn Thị Tê Hát

      • RE: Như Trái Khổ Qua
        Phải chi chị viết truyện ngắn của lòng mình sơm sớm một chút thì đâu đến nỗi phải muộn màng bởi câu: “Nếu thuyền không ra được biển thì biển hãy đến cùng thuyền” ([i]Rô-bin-sơn trên hoang đảo[/i]) 🙁

        Người lỡ yêu người ngoại đạo

BÌNH LUẬN

Vui lòng viết bình luận của bạn
Vui lòng điền tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả