Vừa đặt chân lên xứ người,anh đã thư về quê cũ. Anh có biết rằng được thư anh người ta mừng đến chảy nước mắt đấy không? Trong thư anh nói rằng:
Ta lấy không gian tính dặm trường
Ngày đêm bay giữa Thái-Bình-Dương
Sức chim lấp biển thân chưa mỏi
Chiếc lá ra khơi mộng khó lường.
Bát ngát hồng trần chiều nhạt nắng
Lung linh thanh khí sớm mù sương
Nhớ nhau hẹn buổi hoa đào nở
“Thiên nhất phương hề,vọng cố hương”!
Xin họa tặng người:
VỌNG CỐ NHÂN
Tiễn biệt nhau chi để đoạn trường
Lệ hờn đẩm mặn cả trùng dương
Người xa thăm thẳm ta mòn mỏi
Mong gặp nay mai thật khó lường
Hồn nhạc vấn vương lòng gác trọ
Lời thơ ảm đạm mộng cầu sương
Dòng đau cố nén! Ai thường bảo:
“Đệ nhất sầu hề! Biệt cố hương!”
HTM
Chỉ có vậy thôi! Rồi anh không còn thư cho em nữa. Ngày tháng thoi đưa. Xuân sang hè lại. Từ trên những đồi cao, như nơi nhà anh xưa, nhìn xuống phố núi, những nhánh phượng hồng đã nở rộ để điểm trang cho thị trấn. Ôi! Thành phố của chúng ta mới đẹp làm sao! Nhưng cái đẹp của những nhánh phượng đỏ rực chen lấn trên những mái nhà cao cao và những hàng thông lá xanh um tùm lại khơi dậy trong em một nỗi buồn chia biệt: mùa chia tay đã đến! Không! Chúng ta đã chia tay mãi mãi! Và chúng ta không còn cái tuổi để được hưởng cái hương vị hạnh phúc ấy nữa. Thế nhưng, sao em vẫn nghe xao xuyến trong lòng.
Và chiều nay, con dốc nhà anh vô tình dẫn lối chân em. Em bước đi như một người mộng du với nỗi niềm thổn thức. Cổng nhà
anh vẫn vậy. Hoa giấy nở nhiều nhưng sao em ngài ngại, tần ngần với mấy luống trà xanh mướt. Và sau nhà anh, bên kia thung lũng trên dãy đồi thông, bóng mặt trời to tướng đang cố đốt cháy hồn em.
Em xin gửi tặng anh những cảm xúc của lòng em, anh nhé!
CHIỀU NHỚ
Chiều xuống chậm như chiều không dám đến
Con dốc dài, đá sỏi loạn trơ vơ
dưới chân ta. Lòng ôm ấp nỗi niềm.
Nhung nhớ quá ta chở tình tặng bạn.
Chiều biếng nhác nên chiều còn lãng vãng,
thắp đèn sao trên những ngọn thông. Và
nhánh phượng thắm ven đường gây nỗi nhớ.
Điệu ve sầu xao xuyến quãng trời thơ…
Đường đến nhà anh lên xuống gập ghềnh
Sém hai mươi năm không có gì thay đổi
Cũng giống như đời ta chẳng có thăng chỉ có trầm
– Chờ mai mốt! Tiếng lòng ai uất hận!
Chiều nắng xám, chiều trễ tràng đáp xuống
cổng nhà anh, hoa giấy nở thẹn thuồng
E ấp đón tình ta thay chủ vắng
Vườn bâng khuâng rười rượi mấy vuông trà.
Chiều cố níu kéo ngày, ôi! sắp chết
Vài ánh tà trăn trối tận đồi xa
Ta bước đi nghe lòng ta thổn thức
Mãi thì thầm: người có nhớ ta chăng?
HTM
“Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa rơi”
TTKH
Buồn quá nhưng em không đọc tiểu thuyết. Em có phải là cánh hoa rơi không anh nhỉ? Em xin đổi lại:
Buồn quá hôm nay đọc thư người
Cả thơ tôi nữa, kém màu tươi
Người nơi xa ấy hay chăng nhỉ
Từ thuở chia tay tắt nụ cười?!
HTM
Em đã đọc thơ của chúng ta, rồi tìm đọc lại những bài thơ của các thi sĩ thời trước.
Với em, em thích những gì ở quá vãng. Em cho rằng những cái mới không làm sao ghi sâu đậm trong lòng người bằng những dĩ vãng xa xưa. Nên em đã đọc lại những vần thơ cũ. Và hôm nay em sẽ giới thiệu với anh bài thơ “Trăng sáng đôi bờ” của Lưu-Trọng-Lư.
TRĂNG SÁNG ĐÔI BỜ
Trăng ở bên ni mà bóng lồng bên nớ.
Thân ở bên ni mà lòng kề bên nớ.
Cả bờ Bắc nghiêng tai, lắng nghe bờ Nam động tĩnh
Chó sủa đầu thôn, sủa cuối thôn
Tiếng sủa dồn
Giấc ngủ em chưa tròn
Giấc ngủ anh sao trọn
Quân cú vọ suốt đêm rình đón
Tiếng giày đinh còn nghiến bên đường
Em ơi cho trọn tình thương
Bé ơi, quạt bé ngủ
Ngủ an giấc
Mặc bóng đêm quân cú vọ
Tình đôi ta trăng sáng đôi bờ.
Lưu-Trọng-Lư
Qua bài TSĐB của Lư, chúng ta biết tâm sự của tác giả: nhớ thương, lo âu cho một người em- em gái, em trai hay một người yêu?- bị chia cách bên kia bờ sông. Nội dung thi từ cũng cho ta biết được không, thời gian và lý do của cuộc chia cách này. Bài thơ không được nổi tiếng nên giới học trò miền Nam xưa tập tò làm thơ không để ý và yêu mến. Cũng như mọi người, em rất yêu Lư qua bài “Tiếng Thu”. Và từ đó em mến luôn bài “Trăng sáng đôi bờ”. Bỡi vì trong em đang có sẵn sự đau thương của ly biệt. Cái tình nó choáng ngợp cả bài thơ. Và “đồng bệnh tương lân, đồng tình tương ái”. Cái tình thì chỉ có cảm chứ đâu cần phải hiểu, phải không anh? Chỉ cần 2 câu đầu của bài thơ là em đã mến lắm rồi. Và vì Trăng của Lư là Trăng của anh và em phải không anh? Thân và Lòng của Lư là Thân và Lòng của anh và em phải không anh? Hãy cho em tặng anh những tình nhạc đang dâng trào trong nỗi nhớ. Em gửi anh ca khúc “Trăng sáng đôi bờ” thơ của Lưu-Trọng-Lư.
Yên Kha
Số lần đọc: 2172
RE: 3. Chiều Nhớ
Những bài thơ tình thật lãng mạn!mong sớm được thưởng thức 2 ca khúc CHIỀU NHỚ & TRĂNG SÁNG ĐÔI BỜ
! Cám ơn Yên Kha!