Mẹ ơi mẹ giữa vòng đời nghiệt ngả
Nhiều khi con phải vượt lên chính mình
Trước mặt, sau lưng hố thẳm rập rình
Đường thiên lý cứ hỏi lòng hối hả ?
Bỏ quê quán để trở thành khách lạ
Mẹ đừng buồn con-một đứa phiêu linh
Bỏ dòng sông Hương một thuở tự tình
Ôm trôi nổi để gặm hoài đắng, chát…
Bao nhiêu năm con vẫn còn ngơ ngác
chốn thị thành, mai mốt sẽ về đâu ?
Ly rượu cạn, hồn đau, ai tri kỷ ?
Thèm lời ru của mẹ đến chiêm bao !
Ngôn ngữ kia như trái bóng nhiều màu
Người phủ dụ làm sao con tin được ?
Sống như đất, suốt một đời chân thật
Biết tìm đâu tình hương bưởi hương ngâu?
Nhớ như in lời mẹ dặn hôm nào:
(sống chí tình đó là điều tốt nhất )
Nhưng thị phi luôn lơ lửng trên đầu
Con chưng hửng…khi biết mình thất thế !
Bao nhiêu năm ,vẫn thèm về với mẹ
Dẫu lượng đời hao hụt cõi phù hoa
Có nơi đâu bằng được chốn quê nhà
Phải không mẹ?-Người con yêu quý nhất !
Lúc sinh con cũng là lúc mẹ mất
Một vầng trăng kỷ niệm đã vuông tròn
Mắt mẹ buồn như mắt của hoàng hôn
Cha khuất núi một ngày mưa lất phất !
Con cũng mất một tình yêu thứ nhất
Nơi Hoàng Thành ngày ấy đã xa xăm
Chiều Thiên An-Sao dấu ấn vẫn còn
Môi phụ bạc rời xa môi quay quắt ?
Mẹ ơi mẹ con vẫn tin rằng đất
Vẫn bao dung cho kẻ biết quay về
Cơm với cá vẫn ngot ngào tiếng hát
Lý mười thương viên mãn một tình quê …
Trần Dzạ Lữ
( SàiGòn tháng 4 năm 2011 )
Số lần đọc: 36
RE: Mẹ Ơi
Bài thơ Mẹ ơi sao mà khắc khoải quá !
Lúc sinh con cũng là lúc Mẹ mất
….
Cha khuất núi một ngày mưa lất phất
Con cũng mất một tình yêu thứ nhất
Nỗi đau đồn dập đến với anh-tội nghiệp anh thật!!Xin chia sẻ cùng anh nè:
Đất Mẹ vẫn dang rộng vòng tay âu yếm
Đón anh về với những nụ cười tươi!
Chúc anh vui và lạc quan nhé!
gữi Trần Dzạ Lữ
Bao nhiêu năm vẫn thèm về với mẹ……Phải không mẹ người con yêu quí nhất…Có ai bằng mẹ? phải không anh Lử.Bài thơ thể hiện tình yêu đối với mẹ làm người đọc xúc động dâng trào….và cũng thấy yêu mẹ mình quá…cảm ơn nhà thơ hỉ /
gửi Trần Dzạ Lữ
mẹ ơi mẹ con vẫn tin rằng đất
vẩn bao dung cho kẽ muốn quay về.
Răng tha thiết rứa anh Lử ơi? Mẹ là bóng mát….mẹ là vần thơ mà.Đúng như rứa.về khi mỏi mệt Bài thơ thật tuyệt .
GỬI PhanleHue
P ơi, người xưa nói: Phước bất trùng lai họa vô đơn chí mà.Anh mò côi cả cha lẫn mẹ
hồi còn học cấp 2 nên rất khao khát tình thương, nhất là tình thương của mẹ.Sống
phiêu bạt quen rồi.Nhưng lâu lâu nhớ mẹ cảm xúc lại dâng trào và viết cho mẹ như lời tạ lỗi, tạ lỗi ngay với nơi chôn nhau
cắt rún của mình đó.Cảm ơn P đã sẻ chia nỗi
buồn với anh.Chúc P luôn vui hí.Tình thân
GỬI RẤT HUẾ.
Em nói rất đúng, không ai thương yêu mình bằng mẹ và chẳng ai thay thế được mẹ mình.
Vì vậy mất mẹ là nỗi bất hạnh lớn nhất
trong đời phải không em ? Và trong bước đường đời ruổi dong ,lúc nào anh cũng khao khát tình yêu thương.Điều này dễ hiểu
thôi Rất Huế nờ.Mắt mẹ buồn như mắt của hoàng hôn.Hình ảnh này là nỗi ám ảnh khon nguôi trong anh đó em.Cảm ơn em đã đồng cảm bài thơ anh viết cho mẹ.Chúc Rất
Huế thật yên bình và hạnh phúc.Thân ái
GỬI ĐOÀN THỊ K.NGUYÊN
Cảm ơn Nguyên vẵn còn đọc thơ của anh.Bài
thơ Mẹ ơi ni viết lúc quay quắt nhất , da
diết nhất với nỗi nhớ về mẹ và Huế đó Khôi Nguyên.
Đất lúc nào cũng bao dung cho kẻ biết quay về phải không Nguyên? Cảm ơn lần nữa và chúc K.Nguyên thật an vui hí.Tình thân
RE: Mẹ Ơi
Đọc bài thơ “Mẹ Ơi” của anh Trần Dzạ Lữ em bùi ngùi xúc động… nước mắt dâng tràn…nỗi nhớ thương Mẹ của em, đúng như lời của vị Thiền Sư NHẤT HẠNH nói ” Mất mẹ là mất cả bầu trời” và từ đó đến mùa lễ VU LAN chỉ còn được cài lên ngực 1 bông hồng trắng mà thôi.
Bao nhiêu năm ,vẫn thèm về với mẹ
Dẫu lượng đời hao hụt cõi phù hoa
Có nơi đâu bằng được chốn quê nhà
Phải không mẹ?-Người con yêu quý nhất !
Cám ơn anh bài thơ “Mẹ Ơi” hiếu thảo, nghĩa tình rất hay, chúc anh vui, khoẻ.
GỬI HOÀNG KIM CHI
Cảm ơn Chi hí.Nhất Hạnh nói rất hay và đúng như câu em đã trích dẫn.Và rồi anh lại nhớ bài Lòng mẹ của ns Y Vân ,hát nho
nhỏ lại càng yêu quý mẹ vô cùng. Nhưng
mình không còn bầu trời ấy nữa.Buồn hí!