Tôi đang sống ở một vùng quê còn yên tĩnh. Con đường đất trước nhà thỉnh thoảng mới có một bóng người đi qua, thưa vắng tiếng xe cộ. Bạn bè đến chơi khen không khí thoáng mát, đầy bóng cây xanh trong vườn.Nhưng nếu họ ở lại chơi vài hôm, đã thấy nhấp nhỏm vì nhớ những âm thanh quen thuộc của thị thành, nhớ những thói quen bù khú của đám đông.
Tôi sống lặng lẽ ở đây đã ba mươi năm. Một nơi thích hợp cho công việc sáng tác, nhưng tôi không viết được nhiều. Có lẽ do căn bệnh trầm kha của người viết không chuyên là chỉ viết được những gì mình thích và có cảm xúc. Không viết vì thói quen.Và không có định hướng cho con đường mình đang đi một cách rõ ràng.
Tôi thích thơ vì thơ giúp mình cảm nhận cuộc đời một cách sâu lắng và thơ mộng. Hai câu thơ hay có nhiều ý nghĩa hơn một tập tiểu luận dài dòng hoặc một cuốn tiểu thuyết dài mà dở.
Thơ hay thường đi thẳng vào tâm hồn mình khi đọc và nằm yên trong ký ức giống như những con cá sống trong hồ nước yên tĩnh.
Người đầu tiên giúp tôi cảm nhận về thơ là anh Nguyễn Đức Sơn. Dạo ấy anh và tôi cùng trốn lính ở Bảo Lộc. Chiều tối, hai anh em thường vào sân trường Nông Lâm Súc hốt lá khô đốt lên sưởi ấm cho đỡ lạnh. Anh nói cho tôi nghe về thơ và đọc những bài thơ anh mới viết. Anh Sơn là một người có cá tính mạnh, sống cực đoan, nên thơ anh thể hiện rất rõ nét về điều ấy.
Ví dụ nghe những câu lục bát trong tập Ngọn Suối Đời của anh viết cho con trai đầu lòng là Nguyễn Đức Thạch như:
Nằm yên con chớ vùng vằng
Để cha rơ miệng con bằng mật ong
Bẻ luôn cái lưỡi cho cong
Nói năng lấp liếm mới hòng người nghe.
(Rơ miệng cho con)
Hoặc bài Gửi Bọn Phê Bình Thi Ca trong tập Tịnh Khẩu:
Mai sau có người thương ta
Từ lâu xuống lổ làm ma mất rồi
Đường xa xin miễn bồi hồi
Mả hoang nhảy đại lên ngồi đi cha !
thì sẽ có một số người thích thú một số bài thơ đầy cá tính Nguyễn Đức Sơn; riêng tôi lại thích những bài thơ đầy tình cảm của anh hơn:
Đưa tay ngắt một cọng dền
Ta nghe lạnh lẽo vang rền từ đâu
Còn đây đủ bát canh rau
Xin mang về nấu đời sau tặng người
(Bát Canh Rau)
hoặc:
…Nhớ ngày tiêu thổ làng ta
Biển cằn ôm cánh đồng ma chạy dài
Từ đường không thấy thờ ai
Lắt lay bóng nguyệt đang cài song thưa
Thơ Nguyễn Đức Sơn với phong cách đầy cá tính cực đoan, tứ thơ sáng tạo, đã tạo nên một dòng lục bát động, sau thời lục bát Huy Cận trong tập Lửa Thiêng, rất khác với dòng lục bát ” bất khả tư nghì” của Bùi Giáng, một người cùng thời của anh
Nghe nói anh đang sống với chị Phượng cùng các con trong một rừng thông bạt ngàn ở Đại Lào, vẫn ăn chay trường và vẫn làm thơ, những câu thơ bất chợt như:
Ta và mây
Cùng đến đây
Chỉ khác mây
Là ta ở lại
Dễ chừng rất nhiều năm rồi tôi không gặp lại anh, nhưng những câu thơ hay của anh vẫn nằm sâu trong ký ức của tôi.
(còn tiếp)
Hồ Ngạc Ngữ
21.07.2011
Số lần đọc: 2185
RE: Đọc Thơ Trong Ký Ức
“Có lẽ do căn bệnh trầm kha của người viết không chuyên là chỉ viết được những gì mình thích và có cảm xúc. Không viết vì thói quen.Và không có định hướng cho con đường mình đang đi một cách rõ ràng.
Tôi thích thơ vì thơ giúp mình cảm nhận cuộc đời một cách sâu lắng và thơ mộng. Hai câu thơ hay có nhiều ý nghĩa hơn một tập tiểu luận dài dòng hoặc một cuốn tiểu thuyết dài mà dở.
Thơ hay thường đi thẳng vào tâm hồn mình khi đọc và nằm yên trong ký ức giống như những con cá sống trong hồ nước yên tĩnh.”
Những ý nghĩ về thơ và chuyện viết thơ được diễn đạt vừa chính xác vừa thật hay. Cảm ơn tác giả bài này vì đã viết “như nói hộ” cho nhiều người…
TN xin chờ để được đọc tiếp “Đọc thơ trong ký ức”.
TN
Gửi Từ Nguyễn
Cảm ơn Từ Nguyễn đã đọc bài viết và đã góp lời bàn đẹp.
Chúc an vui.