Tặng Anh Nguyễn Trác Hiếu
Ta dù đến, dù đi, em nào biết,
Nước ra sông, rồi cũng phải về xuôi,
Mây trên cao, và núi có bùi ngùi,
Đành bỏ lại, như một thời trẻ dại,
Đã lỡ đi, là ra đi mãi mãi,
Bến ga nào, lời tiễn biệt lau khô,
Con tàu đi, không nghĩ tới bến bờ,
Buồm căng gió, gió đưa về muôn hướng
Có hướng nào, trả ta thời mộng tưởng,
Ta găp em, và ngồi lại bên cầu,
Chợt thấy rằng, ta tóc bạc như nhau,
Đời đã lỡ, biết bao lần thua cuộc,
Cờ chưa hết, muốn đi không còn nước,
Phủi bàn tay, dù địa ngục, thiên đường .
17/09/2009
Huỳnh Minh Lệ
Số lần đọc: 2632
HML thân,
Cảm động. Cảm ơn HML. Anh sẽ chuyển bài thơ ĐĐL cho Em Qui Nhơn. Qui Nhơn sẽ ngập lụt. Sáng tác tiếp.
Hiếu