Trang sinh hoạt của Cựu Giáo Sư và Học Sinh trường Trung Học Cường Đễ Qui Nhơn

Thư của người không quen

Anh lái xe ôm thấy ân hận khi nhận chạy cuốc xe này. Ở cái thị trấn nhỏ vùng núi, ngoài mùa xuân đông khách du lịch, còn lại thì thưa thớt. Trong buổi chiều thu muộn, vớ được ông khách từ nhà nghỉ đi ra, anh mừng rơn. Ông khách còn trẻ, sang trọng. Nhưng có vẻ gì đó là lạ. Đôi mắt. Một đôi mắt trống rỗng, không buồn, không vui. Đó không phải là đôi mắt của du khách tìm tòi, thăm thú. Ông ta leo lên xe. “Ông đi đâu?”.
– Dốc Sa Mù.

Giờ này mà lên về ở đó cũng phải tối mịt. Anh ta hỏi thêm nơi đến cho chắc để nói giá. Ông khách ngần ngừ, trả lời anh như nói với ai đó: “Cứ đi đã. Đến chỗ nào tôi bảo dừng thì anh dừng”. Cái viễn cảnh kiếm được một món tiền kha khá vào cái ngày ế ẩm khiến anh không còn do dự nữa. Nhưng bây giờ thì anh lo. Chiếc xe một mình leo dốc, thỉnh thoảng mới có xe ngược chiều hoặc cùng chiều. Những chỗ ngoặc trơn men theo bờ vực. Càng lên cao, mây sa xuống lưng chừng núi. Giữa cái thinh không của núi rừng, tiếng xe vang động hòa vào tiếng gió.

Ông khách kiệm lời khiến anh thấy bất an. Không đến một nơi nào cụ thể. Có thể đến một nơi vắng vẻ, anh ta chĩa dao vào mình, cướp xe, cướp tiền rồi vứt xác xuống vực thì sao? Nhưng không lẽ. Trông trắng trẻo, bảnh bao thế kia. Mùi nước hoa thoang thoảng từ người anh ta như là của mấy thằng Tây mà anh thường hay chở. Biết đâu được. Những câu chuyện rùng rợn đăng đầy trên báo và truyền miệng trong giới xe ôm, khiến anh cứ lạnh lạnh sau gáy, vừa chạy vừa lo, thỉnh thoảng nhìn vào kiến chiếu hậu để tìm cách đối phó. Bất thình lình người khách kêu: “Dừng lại đây”. Anh lái xe giật bắn người. Quãng này thoáng đẹp, nhưng vắng, chẳng có nhà cửa.
– Anh tính tiền đi.

Anh lái xe ngạc nhiên nhưng có phần nhẹ nhỏm. Theo thói quen, anh hét một cái giá trên trời để ông khách mặc cả. Hình như ông ta không quan tâm và cũng chẳng cần lấy lại tiền thối. Bị kích thích bởi món tiền lớn bất ngờ, quên cả sợ hãi anh đề nghị: “Chỗ này khó đón xe lắm, mà trời lại chiều. Tôi đợi ông?”.
– Không sao. Cảm ơn. Tôi có hẹn.

Sau phút ngần ngừ, anh lái xe quay đầu cho xe lao xuống dốc. Tiếng máy vang động rồi nhỏ dần…

Người đàn ông còn lại một mình. Khúc quanh của đường đèo hình vòng cung nhô ra như một ban công lộ thiên. Đứng ở đây có thể thấy đồi núi lô xô, loáng thoáng dòng sông phía dưới uốn lượn trôi về xa. Nhà nghỉ anh trọ có lẽ ở đâu đó bên bờ của con sông này. Có người bạn giới thiệu, nhưng anh đến đây lần đầu. Anh nhìn quanh rồi ngồi xuống trên tảng đá ở ven đường.

Mùi cỏ thơm, mùi trái ủng, mùi hoa dại, mùi đất… và một số mùi vị khác nữa quyện lại thành mùi núi rừng đặc biệt. Tiếng một con chim lạ cháo chác như tiếng vịt trầm và buồn. Lần đầu tiên ở một nơi u tịch như thế này vậy mà chỉ mới mấy tháng trước đây thôi anh là tâm điểm của đám đông ồn ào tiếng nói, tiếng cười. Chán nhìn vào quãng không chung quanh bất giác anh nhìn vào đôi bàn tay của mình tựa hồ như là lần đầu mới thấy. Ngón dài, thanh tú, móng cắt tỉa công phu. Nó là một phần cái thân thể của anh, cái mà anh thường tự hào chĩn chu trong từng chi tiết. Anh lắc đầu, tự xua đi ý nghĩ ấy, đứng dậy tiến đến gần mé vực nhìn xuống. Độ sâu ngút mắt, cây cối và dây leo phủ chằng chịt. Anh nhắm mắt. Chỉ một nẩy người là mọi sự sẽ được giải quyết. Chẳng còn gì phải bận tâm, phải suy nghĩ, lo sợ. Nó như thế nào nhỉ? Có lẻ như hạt muối tan trong nước, chẳng còn để lại dấu vết. Thế là giải thoát. Cái điều mà anh suy nghĩ có đến cả trăm lần.
– Chỗ này nguy hiểm lắm! Khéo té xuống vực đấy!

   Số lần đọc: 13382

12 BÌNH LUẬN

  1. Bài viết thật hay và minh triết ! Tác giả ắt hẳn là một người có nội tâm tĩnh tại và vốn sống phong phú!
    Chị Chân Tú ơi! Có phải chị là chị Quy của Quyên (Bác Nhã), em nghĩ chắc chẳng có ai trùng tên đặc biệt như chị đâu! Em là bạn của Bác Nhã! Hôm trước có gặp chị và bây giờ được đọc bài viết này em chắc chắn chính là chị rồi!
    Rất vui được đọc bài của chị và rất mong chị vào trang của NTH để tụi em được hân hạnh xem bài của chị nhé!
    Thân mến! Em Đông Oanh.

  2. Tác giả của truyện ngắn này là cô giáo day Văn của tôi nam 11. Admin làm ơn update lai danh sách. Cô về day CÐ nam 1973 cung luc voi Cô Tuyết Dao. Tri nho về quê hương cua toi dang duoc phuc hoi !

  3. Cô giáo dạy văn
    Bạn Hùynh hữu Quy Nhơn !
    nếu như trang cuongde.org có thể giúp phần nào để bạn phục hồi ” [i]trí nhớ[/i] ” thì quả là [i]hạnh phúc[/i] cho mấy admin …

    Cùng sống trong ” xóm nhỏ đường Bà Triệu, QN ” nhưng vì khác lớp , Nhơn lại dọn về ở sau nên ít thân …

    Sẽ kiểm tra và cập nhật tên cô giáo Lê thị chân Tú vào danh dách Thầy Cô Cường Để, cám ơn HHQN …

  4. re: Cô giáo dạy văn
    [quote=Nguyễn Trí Mẫn]Sẽ kiểm tra và cập nhật tên cô giáo Lê thị chân Tú vào danh dách Thầy Cô Cường Để, cám ơn HHQN …[/quote]
    Mẫn ơi, cô Chân Tú có phải là em cô Lĩnh Cơ ? Hai cô là bông hoa đẹp của CĐ bấy giờ. Không chỉ thầy mà trò cũng ngẫn ngơ. Nhưng sau đó không ai giữ được, vì cô Lĩnh Cơ đã sang ngang với một sĩ quan Hải quân !!! Lại sầu vạn cổ !!!
    Nhớ có comment nào đó của một chiến hữu, ghi lại hai câu thơ của mấy chàng 12B1 ghẹo (không có mình trong đó đâu nhe) cô giáo Chân Tú khi mới về trường:
    câu 1: nói về một địa danh, mình quên mất….
    câu 2: [i]Hỏi thăm cô Tú có chồng hay chưa?[/i]
    Hồi đó cô nghe được thế nào cũng kể khổ về lũ tiểu yêu. Nhưng làm sao được, ý thức giới để sinh tồn đã có trước hàng triệu năm, còn định chế xã hội chỉ mới vài nghìn năm thôi.
    Không biết sau này sự thể ra sao (vì 1974 tụi mình ra trường), chứ truyện ngắn của cô bây giờ đậm chất Thiền lắm.
    Nhà Phật có một chữ rất hay là Duyên, vừa vô thường vừa định mệnh. Cô đến với cuongde.org là cái vô thường đưa đẩy (vì trước 75, cô đã một lần đến với một Cường Để hữu hình). Nhưng viết văn như chơn tu lại là định mệnh, vì có phải từ khi còn ẵm bồng, mẹ cha đã được khải thị chuyện mai sau nên chợt đặt tên cô là Chân Tú.

  5. Google “Lê Thị Chân Tú” ban se thay them :
    Mũi thanh thanh tú , mắt bồ câu
    Ai đó bén duyên tự thuở đầu
    Lặng lẽ tháng năm răng rứa hỉ
    Dịu dàng thời đại có sao đâu
    Nội Thành trở lại trường công cuối?
    Cường Để ra đi nhiệm sở đầu
    Viết báo góp tình cho thế hệ
    Nhuốm mầu thanh tịnh nguyện kinh cầu

    va mot hoi ky ngan o day
    http://www.lieuquanhue.com.vn/index.php/feed/9/3469.txt

  6. Cô Lê thị Chân Tú
    Mình tính hỏi thăm vài bạn… nhưng thấy có bạn [i]"phóng viên quê nhà "[/i] xác nhận lại lời bạn TQK với câu thơ " tiểu yêu":

    [i]Ai lên phố cát Đại Đồng,
    Hỏi thăm cô Tú có chồng hay chưa?[/i]

    Vậy là bạn HHQN đã nhớ lại rất chính xác rồi, nhờ H. cập nhật luôn thể nhé!

    Rất vui khi đọc được bài viết hay của cô giáo Cường Để Chân Tú trên trang này…

  7. Thong Tin
    Man & Hien than.
    Dung nhu hai ban Qui Nhon & Dong Oanh noi. Hai co Chan Tu va Linh Co deu la cuu hoc sinh va cuu giao su Cuong De. Co Chan Tu hien o Hue va co Linh Co o Phap, ca hai deu la cong tac vien nong cot cua DSCD va deu co ten trong Danh Sach GS & HS CD cua DSCD.
    Than ai
    nmad

  8. re:
    [quote=Trần Đông Oanh]Theo sự xác nhận của cô bạn thân của mình tên là Bác Nhã, cũng là em gái của 2 cô, thì cô Chân Tú là chị, Lĩnh Cơ là em![/quote]
    Bạn nào còn duyện nợ với cô giáo Chân Tú và Lĩnh Cơ thì xin tăng cường liên hệ bạn Đông Oanh. Rồi vòng vèo gặp cô Bác Nhã. Rồi…rồi…mới tới nơi…!!! 😛

  9. re: Thong Tin
    [quote=Nguyen Manh An Dan]Man & Hien than.
    Dung nhu hai ban Qui Nhon & Dong Oanh noi. Hai co Chan Tu va Linh Co deu la cuu hoc sinh va cuu giao su Cuong De. Co Chan Tu hien o Hue va co Linh Co o Phap, ca hai deu la cong tac vien nong cot cua DSCD va deu co ten trong Danh Sach GS & HS CD cua DSCD.
    Than ai
    nmad[/quote]
    Anh An Dân thân mến!
    Chưa lần nào nghe nửa lời dạy bảo, chưa một dịp diện kiến dung nhan. Thế mà cứ đứng ngồi chẳng yên. Viết lời bàn y như thầy bói, ăn theo nói leo như cuội về triết lý vĩnh hằng.
    Anh An Dân có gặp cô Chân Tú, Hiền xin gởi nhờ một lời [i]ân hận[/i] vì lời đã bay tên theo chẳng kịp…[i]và hân hạnh[/i][b]*[/b] vì đã đọc được truyện hay của cô.

    K.XHien

    [b]*[/b] Phrase [i]italic[/i] này vay của chị Ngọc Dung (cứ phải vay hoài, chẳng biết khi nao mới trả được nợ)

  10. Thư của người không quen.
    Bài viết này là một trong những bài viết thật hay mà chị Chân Tú đã viết và tôi đã có dịp may đọc qua. Hy vọng chị Chân Tú cho phép đăng lại những bài khác để anh chị em cùng đọc!

  11. re:
    [quote=Huỳnh Hữu Quinhơn]va mot hoi ky ngan o day
    http://www.lieuquanhue.com.vn/index.php/feed/9/3469.txt%5B/quote%5D
    Lần theo địa chỉ của Huỳnh Hữu Qui Nhơn thì thấy địa chỉ này có vấn đề, truy cập khó khăn.
    Nhưng đã có một địa chỉ khác, tới một bài viết về một thời rất là Tự Lực Văn Đoàn: ”Ký ức tuổi thơ” của Lê Thị Chân Tú.
    Đã gởi một comment tới tác giả. Hy vọng rằng người ấy cũng chính là cô giáo Chân Tú.
    Các bạn nào còn nặng lòng với cố nhân xin click vào: Ký ức tuổi thơ ([url]http://www.lieuquanhue.com.vn/index.php/9/3469.html[/url]), Quà tặng bất ngờ… ([url]http://www.lieuquanhue.com.vn/index.php/n_ng_ph_xu_n/3609.html[/url])
    Riêng tui, trời thương còn khỏe mạnh, thế nào cũng lại về cố đô. Sẽ ghé làng Phước Tích bên giòng Ô Lâu !!!

BÌNH LUẬN

Vui lòng viết bình luận của bạn
Vui lòng điền tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả