Trang sinh hoạt của Cựu Giáo Sư và Học Sinh trường Trung Học Cường Đễ Qui Nhơn

Trang NhàĐoản VănTrần Đông OanhCảm nhận và chuyện kể sau chuyến đi

Cảm nhận và chuyện kể sau chuyến đi

Sau chuyến đi công tác cùng với Tuyết, các bạn CĐ_NTH, và Đoàn Project VN, mình thật sự cảm thấy được học hỏi và ngộ ra nhiều điều. Mình cảm thấy cần phải nói ra được mới nhẹ lòng. Mấy ngày nay dù đã trở về với cuộc sống thường ngày nhưng mình vẫn còn nhớ mãi những ngày tất bật ở quê nhà. Những hình ảnh thân thương vui buồn lẫn lộn vẫn còn như in trong trí mình chưa dứt ra được.

Trước hết mình thật sự cảm ơn Tuyết, chính bạn đã tạo điều kiện cho mình có thể tham gia công tác và nhờ đó mình ngộ ra điều này: khi có thể làm được việc gì đó giúp đỡ cho bất kỳ ai thì cứ làm đừng có so đo tính toán. Đó là một hạnh phúc, cái hạnh phúc của người cảm thấy mình vẫn còn có ích cho đồng loại. Mình nói ra điều này vì thú thật đây là trải nghiệm của chính mình. Trước đây khi thấy những cảnh đời khốn khó mình chỉ biết xót xa, có khi mình cũng khóc thương chia sẻ với họ. Thế nhưng để giúp đỡ một cách cụ thể như những việc làm trong chuyến đi vừa rồi thì mình chưa hề. Mình đã từng nghĩ rằng mình chưa có đủ điều kiện để làm công tác từ thiện vì còn lấn cấn hai điều: thời gian và tiền bạc. Mình luôn dành thời gian cho công việc, chưa bao giờ dám cho học trò nghỉ gần hai tuần lễ vì sợ học trò sẽ bỏ mình và mất doanh thu, còn tiền bạc kiếm được từ việc dạy thì chẳng thấm vào đâu để mà làm việc thiện. Và mình đã nghĩ nếu có giúp được thì giúp cho anh chị em, con cháu mình trước, thực sự thì mình cũng chưa có đủ khả năng để giúp đỡ họ hết thì làm sao có thể giúp được người ngoài. Bây giờ mình mới ngộ ra rằng đó là một suy nghĩ chưa sâu và còn cục bộ, nếu mình cứ trải lòng ra thì cũng sẽ có người khác giúp anh chị em con cháu mình vậy.

Mình cũng rất cảm ơn các bạn bè thân thương của hai trường chúng mình. Đây thật sự đúng là một dịp hiếm có để hai trường sát cánh bên nhau cùng hướng về Bình Định thân yêu. Thật thắm tình đoàn kết đồng hương và đồng lòng cùng vì dân nghèo xứ nẫu. Nhất là khi cùng các em học sinh nhỏ vỗ tay hát,” Bốn phương trời ta cùng nhau về đây, không phân chia giọng nói tiếng cười. Cùng nắm tay ta kết tình thân ái, trao cho nhau những gì mến thương…” Các em đã làm cho mình bồi hồi nhớ lại thời đi học và từ ý nghĩa bài hát các em đã cho mình một bài học sâu sắc về tình nhân loại, mình đã vỗ tay và cười rất to hát với các em mà nước mắt ứa ra vì xúc động!

Từ Đoàn Project VN mình cũng học hỏi được rất nhiều điều không nhỏ! Thật sự cảm ơn các thành viên của cả Đoàn. Trước hết là về chuyên môn, mình đã có dịp tiếp xúc với nhiều giọng Tiếng Anh nói rất nhanh ở cường độ làm việc rất cao, thú thật là có lúc mình cũng nghe như vịt nghe sấm, nhanh quá chưa kịp nắm bắt được, khi hiểu ra thì giống như cuốn băng đã chạy sang đoạn khác rồi. Còn thái độ làm việc thì thật sự làm mình nể phục, các bác sĩ làm việc thật sự với tinh thần phục vụ vì người nghèo, đúng nghĩa là Lương Y như Từ Mẫu, rất ân cần dịu dàng với nét mặt tươi cười vui vẻ dù làm việc rất căng, một ngày khám cho mấy trăm bệnh nhân và ròng rã cả tuần lễ vậy mà không ai nề hà gì cả, khám bệnh xong đến lúc dọn về thì họ cũng xúm vào bưng khiêng dọn dẹp, mồ hôi nhễ nhại ( mình bất giác mình nhớ lại thái độ đối với bệnh nhân của các BS ở VN, thật là khác xa!) Kể cả các sinh viên thực tập của Đoàn cũng làm mình mến phục ở cách làm việc tận tình của các em.

Bây giờ mình xin kể lại vài chuyện vui trong chuyến đi mà cười ra nước mắt. Khi mình kể lại cho các bạn nghe ai cũng phì cười nhưng sau đó nét mặt ai cũng đăm chiêu!

Nhiêm vụ của mình cùng với Julie, Peter và Sarah là ở khâu cân đo, lấy nhiệt độ và đo huyết áp và kiểm tra lại số liệu về tên, tuổi, giới tính mà ở khâu nhận bệnh đưa vào do anh Hướng( chồng T. Phương) và Khanh( Project VN) đảm trách, có anh Thành( CĐ) là ground controller ở khâu này. Bệnh nhân người lớn vào khám có kẹp thẻ xanh, còn bệnh nhi thì thẻ vàng. Những thẻ này đã được Tuyết và anh Ngân( Project VN) làm việc với chính quyền thôn xã để họ phát cho dân khi cả hai đi làm công tác tiền trạm trước khi Đoàn đến làm việc. Chuyện phát thẻ của thôn xã cũng làm cho Đoàn gặp không ít khó khăn, ở đâu dân cũng phản ảnh có một số thẻ phát không đúng đối tượng, dân nghèo thì có người không có nhưng có những gia đình có đến 3,4 thẻ (?). Cuối buổi khám thường có một số người trông rất tội nghiệp, thậm chí là người khuyết tật, năn nỉ ” Cô ơi, nói giùm tui cho tui một phiếu chớ tui đau quá cô ơi!” Mà mình thì đâu có khả năng giải quyết được chuyện cho phiếu khám! Thật xót xa!

Buổi sáng hôm đó, Đoàn làm việc ở Vân Canh khám cho đa số là người dân tộc. Có một người mẹ trẻ dân tộc khoảng chừng hai bảy hai tám cầm phiếu vào khám có kẹp thẻ vàng. Mình và anh Thành nghĩ rằng chị cầm lộn phiếu ( vì nếu để bị lộn phiếu dẫn đến khám lộn bệnh nhân thì rất phiền) nên mình dẫn chị quay lại bàn của anh Hướng và Khanh để kiểm tra lại. Khanh nhìn phiếu và chị rồi hỏi:

” Phiếu này của ai phát cho chị?” Khanh tỏ vẻ rất bực bội chắc nghĩ rằng chị không trung thực.

Chị dân tộc trả lời rất hồn nhiên:

” Xã phát cho con trai tui chớ ai!”

Khanh chưng hửng:

” Vậy chớ con trai chị đâu?”

Vẫn rất hồn nhiên :

” Nó đang đi học chớ đâu, tui là má nó tui khám thế cho nó!”

Mọi người cùng ồ lên kêu trời, Khanh giật phắt tờ phiếu khám :

” Chị về biểu con trai chị chiều tới khám”

Có lẽ lúc này chị dân tộc mới biết rằng chị không được phép khám thế cho con trai, mặt chị bỗng đỏ gay như gấc tỏ vẻ rất sợ sệt và chị lủi vào đám đông đi một hơi rất là tội nghiệp. Chiều hôm đó chẳng biết là chị có cho con trai đến khám hay là sợ quá không dám đến, mình cũng không có thời gian để hỏi lại chuyện này. Thật là đáng thương chứ không đáng trách, người dân tộc thật là ngây thơ đến tội nghiệp!

Cũng ở Vân Canh vào buổi chiều, bọn mình tiếp nhận một nữ bệnh nhân dân tộc lớn tuổi nhưng người quắt thước, rắn rỏi, miệng luôn tươi cười để lộ hàm răng đen mun, môi đỏ tươi vì ăn trầu, cổ đeo vòng trang sức giống như pha lê lóng lánh, rất gây ấn tượng nhất là đối với các bạn người nước ngoài ( mời xem hình ). Mình nhìn giấy, kiểm tra tên, giới tính thấy đúng rồi nhưng tuổi thì chưa có, mình bèn hỏi:

” Bà ơi, bà bao nhiêu tuổi?”

” Hữ?”

Mình sực nhớ, hỏi lại to hơn và chuyển qua giọng nẫu:

” Bà mấy tủi, ba má đẻ ra hầu nào?”

” Biết đâu! Nó đẻ ra rầu cứ dẫy mà lớn thâu chớ nó có nói đâu mà biết!”

Mọi người đều cười và bà cũng cười rất hồn nhiên, mình cũng không nhịn được cười nhưng phải hỏi tiếp để có số liệu:

” Dẫy được sáu mư hông?”

Hơi ngần ngừ:

” Hừ…hơn í!”

” Dẫy sáu lăm hữ?”

Gật đầu và cười toe:

” Ừ!”

Mình quay sang Julie đang chờ để ghi và cũng đang cười toe:

” About sixty – five. She doesn’t know how old she is, her parents didn’t tell her”

Hôm đó cả nhóm được một trận cười thoải mái quên cả mệt nhọc.


Trần Đông Oanh

20.11.2009

   Số lần đọc: 2951

BÌNH LUẬN

Vui lòng viết bình luận của bạn
Vui lòng điền tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả