Đất trời với bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Con người cũng thế. Nhưng có tái sinh như đất trời hay không, vẫn còn là một câu hỏi quá lớn của nhân loại.
Ngày 18 tháng 9 tới là ngày đánh dấu một năm tôi tham gia trang web cuongde.org. Những ân cần và lòng nhiệt tình của bạn đọc khắp nơi đã tiếp sức tôi mà có đôi khi tôi tưởng như mình hụt hơi muốn bỏ cuộc nửa chừng. Một năm của một đời người thì quá ngắn, nhưng một năm viết lách chia sẻ với bạn bè đối với tôi dài vô cùng, dài như những câu chuyện tôi không ngần ngại chia sẻ cùng bạn đọc.
Tôi đến với trang web này vào mùa thu năm trước. Theo lịch thời tiết của vùng ôn đới, nơi tôi ở, ngày 23 tháng 9 mới là ngày bắt đầu vào thu, thế mà trời đã lạnh như mùa đông ở miền trung quê mình. Những cơn gió rét từ phương bắc thổi về từng đợt và những trận mưa đêm ngày như thầm nhắn nhủ muôn loài đây là thời gian chuẩn bị cho một mùa đông dài, lạnh lẽo. Lá bắt đầu đổi màu. Chim muông bắt đầu kêu vang ở một góc vườn rủ nhau bay về vùng nắng ấm. Cặp vịt ở cái ao sau nhà chắc sắp sửa bay đi? Trong tôi có chút gì xao xuyến, bồi hồi. Chưa chi mà tôi đã nghĩ đến khi xuân về, lòng tôi đã nhuốm chút sầu thương.
Phải nói là nơi tôi ở, bốn muà rất rõ rệt. Mỗi mùa, trong đôi mắt của tôi, là một bức tranh tuyệt vời mà Thượng Đế đã riêng tặng cho muôn loài. Xuân về, tôi có thể cảm nhận đuợc nỗi rộn ràng thổn thức của những nụ hoa, của những mầm cây đang chờ ngày tái sinh sau một giấc ngủ đông dài. Những lá non mơn mởn xanh tươi trong màu nắng dịu dàng. Những hạt sương đêm như còn run rẩy trong những buổi sớm mai. Đó là thời khắc làm lòng tôi trẩy hội.
Mùa hạ, cỏ cây reo vui trong nắng gió. Chim muông ríu rít tưng bừng. Những chú thỏ, chú sóc nhảy nhót suốt ngày trên những cành cây hay trên những thảm cỏ xanh tươi mượt mà, mịn như nhung. Một màu xanh mơn mởn luôn mời gọi những đôi chân sau một mùa đông dài e ấp trong những đôi tấc ân cần. Bầu trời trong veo không gợn chút mây. Nắng rơi rớt trên những cành cây, kẽ lá. Nắng chan hòa cùng vạn vật. Sức sống bừng lên mãnh liệt khi mặt trời thức giấc. Nhưng dù nắng có như thế nào, dù là nắng hanh vàng, nắng sợi nhỏ, nắng sợi mềm, nắng gắt, nắng chói chang, nắng lụa, nắng hồng…hay nắng gì gì đi nữa thì trong tôi vẫn luôn là nắng diệu kỳ!
Nhưng mùa thu thì lại trái ngược bạn ơi! Mùa thu luôn cho ta những nhớ nhung dịu ngọt. Nắng thu phai, nắng chiều.. Ư, nắng thu làm nhạt nhoà những chiếc lá xanh. Lá vàng úa chiều thu! Giá mà tôi có chút tâm hồn nghệ sĩ, chắc tôi không bao giờ bỏ lỡ cơ hội vẽ lại hay ghi lại cái vẽ đẹp nồng nàn của đất trời cho các bạn xem và đọc. Bầu trời có đôi khi chùng xuống như ôm gọn lấy trái đất này. Một màu trắng đục, ướt sũng với những cơn mưa muộn. Trời đất đang giao thoa gữa hai mùa, nên có khi nắng lên, những cụm mây trắng lững lờ trôi trong bầu trời xanh, một màu trắng ngây thơ đến tội nghiệp.
Và khi mùa đông đến, với những cơn bão tuyết trắng xóa mặt đường, bầu trời tím ngắt, chùng xuống, lòng tôi có đôi khi là những sợi nhớ, sợi thương, sợi buồn, sợi khổ. Thật vậy, mùa đông làm ngại ngùng những bước chân. Nó như sợi dây cột chặt đời sống vào những cơn mê. Nó cho ta cái cảm giác biếng nhát, lúc nào cũng muốn ngủ vùi để chờ mùa xuân tới. Bốn mùa là thế! Bốn mùa yêu thương!
Chắc các bạn thắc mắc vì sao tôi lại tả bốn mùa nơi tôi ở khi tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn. Hãy kiên nhẫn lắng nghe tôi tỏ bày bạn nhé! Thật ra, cái chính là tôi muốn cảm ơn bạn viết và bạn đọc khi tôi viết cái tựa cho bài này. Nhưng bạn ơi! khi đang viết lời cảm ơn gửi đến các bạn, sao bỗng dưng tôi lại cũng muốn chọn thời khắc này để cảm ơn bốn mùa của đất trời. Phải chăng vì bốn mùa đã cho tôi nỗi đam mê dịu vợi, cảm xúc tràn bờ để những vần thơ có dịp ra đời. Và phải chăng bốn mùa đã đong đầy trong tôi những cảm xúc để một lúc nào đó vỡ oà kết nối những kỷ niệm sẵn có trong tôi thành những mẫu chuyện mà tôi đã tâm tình với bạn. Tôi nghĩ tôi mắc nợ bốn mùa là thế đó. Biết bao giờ tôi mới trả xong món nợ ân tình này!
Tôi lại nghĩ, con người là sinh vật lúc nào cũng muốn chia sẻ những âu lo, khắc khoải với tha nhân ở mức cao nhất nên tiếng nói hình thành. Rồi vẫn thấy chưa đủ, con người nhận ra rằng tiếng nói sẻ chia không tồn tại được đến ngàn sau. Nó sẽ hoà tan trong vũ trụ, biến mất trong cõi nghìn trùng. Thế là, con người nghĩ đến những ký tự khắc trên vách, những hình ảnh khắc ghi trên đá….Nhưng như thế vẫn chưa đủ, con người muốn khám phá ra những phương tiện cao siêu hơn để những chia sẻ sống mãi với thời gian. Thế là chữ viết ra đời.
Viết, lúc đầu đối với tôi, là những giòng nhật ký, những cảm nhận về đời sống, những âu lo, trăn trở về thân phận làm người. Thật vậy, đời người có mấy mươi năm mà sao để sống một đời ý nghĩa không dễ dàng chút nào. Sinh ra và lớn lên. Nghe qua như đơn giản quá phải không? Tôi thì lại không nghĩ nó đơn giản chút nào. Con người còn có đời sống tâm linh. Đó mới là mối lo lớn lao và phức tạp nhất. Tôi hay nghĩ đến những thân phận vật vờ suốt kiếp. Thân phận là nỗi dày vò triền miên trong tôi, trong mỗi chúng ta. Chúng đánh thức tôi dậy ngay cả khi tôi đang ngủ say. Chúng ngang nhiên hành hạ tôi ngay cả khi tôi đang hạnh phúc.
Tôi thích lời nhạc của Trịnh Công Sơn. Ông như nói hộ giùm tôi những nỗi niềm, bạn ạ. Tôi nhớ đến một câu hát của ông “Từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người.” Tôi hồ nghi về thân phận con người. Rồi của Nguyễn Công Trứ trong bài Cây thông: “Kiếp sau xin chớ làm người. Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.” Cớ gì mà người đời hay nghiền ngẫm đến thân phận. Có thật là kiếp người quá nặng, nặng đến nổi mà nếu kiếp này làm người thì kiếp sau lại muốn chối bỏ nó đi. Còn tôi thì tôi mơ hồ về kiếp tái sinh, nên tôi nghĩ: “Kiếp trước, kiếp sau nào ai hay biết. Chỉ biết kiếp này là kiếp phù du.” Nhưng tôi lại nhớ, hình như ông Hermann Hesse cũng đã từng thốt nên lời: “Dù đời sống có như thế nào đi nữa thì tôi vẫn quá yêu quí trần gian điên dại này.” Thế thì có phải trần gian có lắm đau thương? Nhưng vì sao chúng ta vẫn cứ yêu thương cái trần gian điên dại này? Tôi không nghĩ nhà cao cửa rộng hay những tiện nghi vật chất níu kéo chúng ta cho đến giờ phút lìa đời. Với tôi, đó là cảm nhận tình yêu. Tình yêu làm thăng hoa đời sống. Tình yêu làm con người đủ sức để vượt qua mọi nghịch cảnh, khó khăn ở đời. Người ta chỉ cảm nhận được tình yêu, có ai định nghĩa được tình yêu!
Ở đây, tôi muốn nói đến tình yêu rộng lớn hơn. Đó là tình người. Nó không chỉ bó buộc trong phạm trù tình yêu lưá đôi. Đôi tay tình yêu vươn xa hơn nữa, ôm gọn những phận đời. Một tình yêu vô điều kiện. Tôi nghĩ, cảm nhận yêu thương và được yêu thương là cảm nhận hạnh phúc tuyệt vời nhất trong mọi cảm nhận. Đôi khi nó phức tạp và rối mù như cuộn chỉ gỡ hoài không tìm được mối ra. Chúng là những cảm xúc vô bờ. Đôi khi là những dày vò, tuyệt vọng. Đôi khi là những hạnh phúc, ước mơ. Chúng đan quyện vào nhau quấn lấy, riết chặc mỗi chúng ta cho đến hơi thở cuối cùng. Có khi quá đầy ứ nên chúng ta phải tìm cách chuyên chở đến với tha nhân bằng những nhịp cầu kết nối. Chính cái nhu cầu chia sẻ đặc biệt mà Thượng đế đã ưu ái ban tặng cho loài người vô tình dẫn dắt tôi tham gia trang web này.
Tôi thật sự muốn gửi đến các bạn màu nắng hạ để làm hồng đôi má. Chút mây trời mùa thu để che chở nỗi lo toan. Chút mưa xuân để tưới mát làn da đã khô cằn, nứt nẻ vì năm tháng. Chút gió đông để hông khô những sợi tóc muộn màng. Chút lửa lòng làm ấm tâm hồn tưởng đã rong rêu. Chút sương làm long lanh đôi mắt đã mờ bởi nắng gió mưa ngàn. Tôi mong trang web này sẽ chuyên chở tình cảm biết ơn của tôi đến thẳng trái tim bạn mà không bị rơi rớt dọc đường vì mưa gió bão bùng. Dù bạn ở bất cứ nơi nào trên trái đất này, hãy đón nhận nó với cả một tấm lòng, bạn nhé! Trái đất hình như nhỏ lại bởi những sẻ chia.
Tôi hy vọng rằng tôi sẽ không bỏ cuộc nửa chừng. Nhưng nếu điều đó xảy ra, thì bạn ơi, ít ra là tôi và bạn đã cùng nhau đi chung một đoạn đường!
Và tôi cũng muốn gửi đến bạn đọc lời xin lỗi nếu vô tình tôi làm phật lòng với những suy nghĩ ngốc nghếch của tôi.
Một lần nữa, tôi muốn nói lời cảm ơn bạn đọc đã ủng hộ tôi hết lòng, đã thổi vào tôi nguồn năng lượng mới mỗi ngày. Những lời bàn và những bài viết của các bạn cũng đóng một vai trò không nhỏ trong những suy tư, tình cảm của tôi. Nó là chất xúc tác bền bĩ nhất để tôi ươm những hạt mầm sẵn có trong tôi.
Một mùa thu nữa sắp đến. Mùa thu luôn cho tôi những cảm xúc dịu êm. Mùa thu đang về cùng với những cơn gió heo may. Trái tim tôi lại đập liên hồi mà không biết vì sao!
Nguyễn Kim Tiến
8 tháng 9 năm 2010
Số lần đọc: 2592
Cám Ơn!
Trong bài này cô Kim Tiến có mấy lần cám ơn admin.
Xin cám ơn cô Kim Tiến, và xin phép được edit ra.
Mỗi người đến với trang web ít nhiều gì đều có “[i]cho[/i]” và “[i]nhận[/i]”.
Bỏ lên cân thử thì có lẽ các admin “[i]nhận[/i]” nhiều hơn “[i]cho[/i]” 😆
Cho nên, xin được phép để những lời cám ơn chính là cho những người viết và các bạn đọc.
Admin
RE: Lời Cám Ơn
Gửi admin,
Tiến nghĩ là admin cũng đã bỏ ra rất nhiều thì giờ cho trang web này. Người viết không thể nào chuyển tải được đến người đọc những suy tư của mình nếu không có admin. Tiến nghĩ admin đã không công bằng với Tiến trong trường hợp này. Cái cân của admin phải đem đi “calibrated”. Tự nhiên không nhớ tiếng Việt gọi là gì? Tiến xin lỗi khi dùng từ tiếng Mỹ nghe.
Tiến rất là buồn! KT
RE: RE: Lời Cám Ơn
Cô Kim Tiến ơi, cô buồn làm chi,
hát bài “sức mấy mà buồn buồn ơi buồn bỏ đi tám” là hết buồn liền 🙂
Theo thiển ý của tui thì bạn nào muốn cám ơn admin thì gởi mail riêng về [email protected] là được rồi.
RE: Lời Cám Ơn
Kim tiến ơi! Đọc LỜI CÁM ƠN xong lòng mình dâng đầy cảm xúc! những lời chân tình bạn viết cứ như thơ vậy! rất cảm động!
Cám ơn bạn đã gởi đến các bạn:
Màu nắng hạ để làm hồng đôi má
Chút mây trời mùa thu để che chở nỗi oan
Chút mưa xuân để tươi mát làn da đã khô cằn nức nẻ vì năm tháng
Chút gió đông để hong khô những sợi tóc muộn màng
Chút lửa lòng làm ấm tâm hồn đã tưởng rêu phong
Chút sương làm long lanh đôi mắt dã mờ bỡi nắng gió mưa ngàn.
Bấy nhiêu đấy cũng quá đủ lắm rồi!mình cũng cám ơn KT nhờ có bạn viết hay… cho mình có bài để đọc chứ!
Nơi bạn sống có 4 mùa rõ rệt, được cảm nhận nét đẹp riêng của mỗi mùa! còn mình suốt đời chẳng cảm nhận được gì vì thấy nắng & mưa hầu như lúc nào cũng nóng cả!
Bài viết hay lắm!& đầy tình cảm!
RE: Lời Cám Ơn
[i]Một mùa thu nữa sắp đến. Mùa thu luôn cho tôi những cảm xúc dịu êm. Mùa thu đang về cùng với những cơn gió heo may. Trái tim tôi lại đập liên hồi mà không biết vì sao[/i]
Mùa thu trái tim KT đập liên hồi. Có mùa nào trong 3 mùa còn lại mà trái tim KT đập thật chậm, nhàn nhã hay lười biếng không chịu đập không KT?
Người đâu mà văn hay chữ tốt quá chừng chừng!
Tim đập liên hồi chẳng biết sao
Có muốn thầy lang khám không nào
Khám tim miễn phí cho văn sĩ
Cảm tạ văn chương viết ngọt ngào!
RE: Lời Cám Ơn
LỜI CÁM ƠN của KIMTIẾN rất hay, mình rất cảm động và tâm đắc với KIMTIEN ” Cảm nhận yêu thương và được yêu thương là cảm nhận hạnh phúc tuyệt vời nhất trong mọi cảm nhận ” Một tình yêu vô điều kiện , với chỉ bao nhiêu đó cũng quá đầy đủ ý nghĩa rồi KIMTIEN ạ, một bài viết sâu sắc, thâm thuý, cám ơn KIMTIEN rất nhiều.
RE: Lời Cám Ơn
Cảm ơn bạn về cảnh sắc chớm thu trong 4 mùa Xuân Hạ Thu Đông của một tâm hồn nhân hậu.
RE: Lời Cám Ơn
Cảm ơn gợi ý của khách ở xa. Mình nghêu ngao cả ngày nay câu hát này nên hết buồn rồi.
Còn Thầy Lang ơi, nhớ mang theo cái máy đo tim đập nhé. Mùa đông là mùa trái tim nó như ngừng đập vì nhiệt độ có khi xuống đến -50°C. Máu đông cứng! 🙂
RE: Lời Cám Ơn
Chị Kim Loan và chị Kim Chi ơi,
Cảm ơn chị đã đọc và chia sẻ những cảm nhận với Tiến. Ước gì hai chị có đôi cánh mà bay qua đây ngắm lá thu bay. Giữa tháng 10 là khắp nơi một màu thu vàng, đỏ, tím xanh đẹp lắm. Cảm ơn hai chị. KT
RE: Lời Cám Ơn
Chào bạn Atx-pi-rin,
Bạn hết nhức đầu chưa? Uống nhiều thuốc nhức đầu không tốt cho cái bao tử đâu!:=) Cảm ơn bạn đã cảm được trời thu. KT
RE: Lời Cám Ơn
Chào Kim Tiến,
Bài viết hay, tình cảm lắm!
Bốn mùa, mùa nào cũng yêu thương, nhưng có vẻ tác giả thích mùa thu hơn, vì mùa thu có gió heo may để trái tim phải đập liền hồi, phải không?
RE: Lời Cám Ơn
Cảm ơn anh Hungpt đã có lời khen. Ừ, mùa thu đẹp lắm, nhưng mà quê mình lại có biển hát ru ta mỗi ngày mà ở đây không có.
Hôm về quê lần vừa rồi, vì đi nhiều nơi quá, nên không ghé được Phan Thiết như đự định. Chắc PT có nhiều thay đổi? Hy vọng lần tới mình sẽ ghé thăm mũi Né. Quê hương mình đi đâu cũng thấy biển. Thật tuyệt.
RE: Lời Cám Ơn
Thùy đọc bài viết của KT và những lời bàn của các bạn, Thùy cứ suy nghĩ mãi, Thùy mơ hồ tìm kiếm cái triết lý sâu xa của bài viết. Thùy vừa trở về từ cõi Hạ và đang đối diện với cõi Thu , bài viết đã gợi lại cho Thùy những chuổi ngày thay đổi trong năm qua hiện tượng thẩm thấu, nhưng chợt bừng như đã có một giới hạn an bài !
Mơ hồ trong Thùy, KT đã dùng ý niệm cảm ơn người cảm ơn đời để minh họa cuộc đời có quá nhiều nghiệt ngã nhưng con người vẫn cứ bám vào cái nghiệt ngã ấy. [i]”Dù đời sống có như thế nào đi nữa thì tôi vẫn quá yêu quí trần gian điên dại này.” [/i]
Con người quay cuồng trong ” cuộc sống chung ” không dứt ra được bỡi mỗi một cuộc đời hoàn toàn khác biệt, mà sự khác biệt lớn nhất, nhưng vộ hình đó là cuộc sống tâm linh : vô hình? Thùy xin thưa vâng, vì có ai biết được trong tâm hồn kẽ đối diện đang nghĩ gì? Có ai biết được tâm hồn của một nhà sư đang nghĩ gì khi đang tụng niệm. Bỡi cái vô hình ấy nên con người luôn luôn muốn khám phá, tìm hiểu thế giới tâm linh, nhưng càng tìm hiểu lại càng đi vào tăm tối, cứ vòng vo như thế mà hoản loạn trong cuộc đời, không có một lực li tâm nào đủ sức mạnh để đầy con người ra khỏi cái vòng quanh quẩn ây!
KT nói về chử viết ra đời để ghi lại những cái gì đó cho mai sau. Thùy đồng ý vị trí của chử viết là như thế. Tuy nhiên, người viết thì có nhiều lí do.
Khoa học đã chứng minh rằng não bộ của con người bắt đầu lão hóa từ năm chúng ta tròn 20, thế nhưng khoa học cũng chứng minh rằng tế bào nhớ ( memory cell ) trong não bộ của con người chợt đến rồi chợt đi . Khi tế bào nhớ được hình thành, nếu chúng ta không dùng nó, nó sẽ biến mất , và nó sẽ trở lại…” dùng ” có thể hiểu là đọc, suy nghĩ rồi nhớ lấy. Bỡi vậy, có người viết như là một phương án để luyện trí, càng lớn tuổi, tế bào nhớ sẽ xuất hiện ít dần và biến mất nhanh hơn. Cho nên : đọc, suy nghĩ , viết lại, nhớ lấy …là một hình thức luyện trí tuyệt vời cho những người lớn tuổi .
Trong sự suy nghĩ ấy, Thùy cũng xin được cảm ơn các bạn đọc đã đọc và cổ vũ lẩn chê bai ( cái nào cũng làm cho Thùy suy nghĩ mà có suy nghĩ thì não bộ không bị ngủ yên ).
Vài suy nghĩ thô thiển của Thùy, mong được san sẻ.
Thân
Nguyên Thùy
RE: Lời Cám Ơn
Ms Thùy viết [b][i]:”Có ai biết được tâm hồn của một nhà sư đang nghĩ gì khi đang tụng niệm.”[/i][/b] Xin thưa : Nhà sư bình thường thì cũng đã “nhất tâm bất loạn” rồi huống chi là đang tụng kinh, nên nhà sư sẽ không “nghĩ gì”! Bạn không thấy các nhà sư thường lần chuỗi hạt đó sao, mục đích là để “con trâu” (tâm) không đi lang thang đấy!
RE: Lời Cám Ơn
[i]Nhà sư bình thường thì cũng đã “nhất tâm bất loạn” rồi huống chi là đang tụng kinh, nên nhà sư sẽ không “nghĩ gì”! Bạn không thấy các nhà sư thường lần chuỗi hạt đó sao, mục đích là để “con trâu” (tâm) không đi lang thang đấy![/i]
Thưa anh, Thùy không nói là loạn hay bất loạn, nhưng chỉ nói đến sự suy nghĩ, bỡi vậy khi anh nói [i]” sẽ không nghĩ gì “[/i] thì chưa hẵn đã chính xác, lại nữa, nếu không nghĩ gì là đúng thì điều đó lại mâu thuẩn với ý nghĩa của anh về việc lần chuổi hạt.
Thùy tự hào là tuy mình viết rất ngắn, nhưng có tính khoa học ( chỉ sai lổi ct thôi !!!) . Trong đoạn viết trên, Thùy muốn chứng minh rằng cuộc đời hoản loạn là do bỡi cuộc sống tâm linh mà khúc mắt ở chỗ là cuộc sống tâm linh lại vô hình, tư tưởng của mỗi một chúng ta là vô hình, ý của Thùy muốn là chứng minh cái hiện hữu của sự vô hình ấy.
Phàm bất kì một concept có tính khoa học nào, sau khi nêu lên sự hiện hữu đều cũng được chứng minh rằng sự hiện hữu ấy là có thật. Đó là cái format mà tất cả các nhà khoa học đều theo , Thùy viết cũng theo khuynh hướng ấy. Sỡ dĩ Thùy lấy nhà sư để làm ví dụ vì như anh nghĩ tâm của họ rất tịnh, nhưng cho dù tịnh thế nào đi chăng nữa thì cũng có lúc bị giao thoa, cho nên phải lần tràng hạt ( theo ý của anh ).
Vô tình hay cố ý, anh đã làm cho ý nghĩ của Thùy thêm vữbg chắc…Ấy là : ” Tư tưởng của con người là hiện hữu nhưng vô hình! “
RE: Lời Cám Ơn
NT kết luận “Tư tưởng của con người là hiện hữu nhưng vô hình!”. Nói thật, chẳng cần chứng minh “khoa học” gì cho cao xa, cái gì không phải “phạm trù” (cái từ mà NT rất hay dùng) vật chất là phi vật chất, mà đã là phi vật chất thì là vô hình. Việc NT trả lời người bàn là ” thì [b]chưa hẵn[/b] đã chính xác” thì xác suất mới chỉ là 50% nên không nên xác quyết. Theo hiểu biết riêng của tôi về Phật học, thì cái biết của bạn mới ở phương diện, mức độ “ngoại điển” nào đó chứ không phải như các vị tu hành thông hiểu “nội kinh” lẫn “ngoại điển”, nên ta không thể đưa họ ra làm ví dụ, vì hiểu biết của ta chỉ như thầy bói mù sờ voi mà thôi!
Người bàn (xin lỗi không nhớ tên viết “nhất tâm bất loạn”. Chữ “loạn” trong Phật học là “tâm động” hay nói cách khác là sự suy nghĩ, có thể là việc trong quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Còn “hiện hữu nhưng vô hình”. Cần gì phải chứng minh điều này vì nó được thể hiện dưới một hình thức khác vd. nói yêu thương một ai đó mà không có những hành động, cử chỉ để thể hiện thì ai mà biết. Yêu là trườu tượng, hành động thể hiện là cụ thể tình yêu đó – nó có vô hình đâu ? Hay kiểu “giết người trong mộng”!.
Khi đề cập đến những nhà tu hành, ta chỉ nói đến những người tu hành chân chính mà thôi, chứ không phải những người “lấy đạo tạo đời”, tâm cuồng loạn đâu nhé!
Còn NT nên để ý chữ “khủng hoảng” và “khúc mắc”. HNT viết không theo tự điển VN rồi!
Bàn cho vui, đọc xong quên là tốt nhất.
RE: Lời Cám Ơn
Bạn Anno.
Sở dĩ Thùy gọi bạn vì Thùy chưa biết Anno là M or F.
Nếu Anno đọc bài trước thì Anno biết tại sao Thùy Đọc và viết. Thùy xin được nhắc lại là trong quá trình ” Đọc- Suy nghĩ và Viết ” đã giúp Thùy trẻ ra, sức khõe dồi dào hơn.
Tuy nhiên lần này đọc đoạn viết của bạn Thùy bật cười, thoải mái, không suy nghĩ.
Điều làm cho Thùy vui là Anno bảo sự hiểu biết về PG của Thùy tựa như người mù xem voi . Bravo, Thùy được lớn thêm một bực, thật sự thì Thùy còn kém hơn người mù xem voi nhiều . Lí do chính là Thùy rất sợ nói đến Tôn giáo bởi lẽ nó rất phức tạp, nhạy cảm, dễ bị hiểu lấm . Nhưng mà Thùy đọc 10 cuốn sách nói về PG thì tựu trung chỉ là những vấn đề chung chung, không có gì hay để đọc. Dể hiểu là Tôn giáo dựa vào niềm tin mà Thùy lại ưa diển tả, chứng minh có tính khoa học. Khoa học bắt nguồn từ thực tế để đáp ứng nhu cầu của thực tế, còn tôn giáo bắt nguồn từ tâm linh để đáp ứng nhu cầu của thực tế cho nên có quá nhiều sai số. Ví dụ như nếu Thùy nói với những người trẻ ở đây rằng Đức Phật được sinh ra từ cái nách của Hoàng hậu thì chẳng có đứa trẻ nào tin!!!
Trong khuynh hướng giải thích sự việc có tính khoa học, THùy xin được nói với Anno rằng Thùy và partner của Thùy bắt đầu viết một đề tài có tính Tôn giáo ấy là : Dùng lí thuyết fiber để chứng minh sự đồng điệu của Tôn giáo ” Nhưbg mới viết được hai chương, partner của Thùy gặp những trắc trở của cuộc đời nên đành gián đoạn một thời gian…
Cái mà làm cho Thùy cười nhất là cái 50% mà anh nói. Rất nhiều lần, Thùy tự nhận là mình chưa thông tiếng Việt cho nên khi Thùy nói ” Chưa hẵn đúng” thì Thùy đã công nhận là 50% rồi, rứa mà Anno cũng không thầy được!
Cái mà làm cho Thùy cười nhất là Anno nói về tình yêu : Đúng là hiện hữu nhưng vô hình, bỡi vì rất nhiều người yêu mà không nói ra…nên đành phải ôm hận. Yêu mà nói ra tức là ” tư tưởng phát ra hành động ” khi đã phát ra hành động rồi thì không thể gọi là tư tưởng nữa.
Có một điều làm Thù buồn là Anno đã hiểu sai về sự hiện diện của Thùy ở CĐ.org . Anno viết ” Đọc xong quên là tốt nhất.” điều này có nghĩa là khi đọc những lời của Anno sẽ làm cho Thùy giận.
Không bao giờ, với 55 tuổi đầu, 35 năm vật lộn ở HN, Thùy có quá đủ kiến thức về mọi mặt để đối diện với thực tế, huống hồ gì vào CĐ.orchỉ để tìm vui !
Vài dòng tâm sự cho vui. Chúc mọi người cuối tuần vui khõe.
Thùy phải bận công tác ở Đức hai tuần, rồi ở Pháp 1 tuần, ở Anh 1 tuần, không biết có thời gian onlinhay không. Hi vọng mọi người mải mải an lành !
Thân mến
Nguyên Thùy
RE: Lời Cám Ơn
Xin các bạn đừng tranh luận về đề tài này nữa, vì đọc lời bàn của Ms Thùy là đã biết sự hiểu biết về tôn giáo của bạn ấy đến đâu rồi. Xin thứ lỗi vì lỡ dại viết lời bàn của NT. Trân trọng.
RE: Lời Cám Ơn
Cảm ơn Nguyên Thùy. Chúc công tác vui vẻ và thành công .