Mai em về xứ lạ, sẽ quên
Con đường đất ngày mưa lầy lội
Quên bầu trời mùa Đông chợt tối
Một bóng trăng hiu quạnh bóng người
Em sẽ quên trăng úa trên đồi
Những nụ hôn ngọt ngào hạnh phúc
Anh trao cả cuộc đời có được
Một trái tim buồn bã niềm vui
Em ra đi mang cả nụ cười
Những giọt lệ, những lời chúc phúc
Mang theo cả nỗi buồn của đất
Những cánh đồng cỏ mọc hoang vu…
Một mình anh đứng lặng dưới trời
Lòng tự hỏi vì sao đánh mất
Người con gái dịu dàng hiền thục
Cô đơn sang xứ lạ, với người
Hồ Ngạc Ngữ
Số lần đọc: 1810
RE: Mai Em Về Xứ Lạ
“Một mình anh đứng lặng dưới trời
Lòng tự hỏi vì sao đánh mất
Người con gái dịu dàng hiền thục
Cô đơn sang xứ lạ, với người”
Bài thơ tình yêu mượt mà nồng thắm,rất hay nhưng hơi buồn.Chúc Hồ Ngạc Ngữ vui, khoẻ. Thân mến.
RE: Mai Em Về Xứ Lạ
Em sang xứ lạ với người
Vẫn thương anh đứng giữa trời mình anh
Bệnh tim anh gắng chữa lành
Một ngày nào đó gặp anh quê nhà