Trang sinh hoạt của Cựu Giáo Sư và Học Sinh trường Trung Học Cường Đễ Qui Nhơn

Bà Tôi

Mỗi khi nghĩ về một hình ảnh người đàn bà chịu khổ chịu cực, một đời chỉ biết lo cho chồng nuôi con trông cháu, hy sinh tất cả mọi thứ không hề nghĩ gì đến bản thân mình… là tôi cảm thấy hình ảnh này rất gần gũi với bà ngoại của tôi.

Bà ngoại của tôi được sinh ra vào những năm đầu thế kỷ 20. Bà lấy ông ngoại tôi sinh được hai người con gái, mẹ tôi và dì tôi. Mẹ tôi là con đầu lòng nên sau khi mẹ tôi lấy chồng thì ông bà ở chung với gia đình tôi. Khi tôi bắt đầu bước vào những năm tiểu học thì ông tôi mất. Lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không nhớ nhiều về ông, sau này nghe kể lại là ông rất thương hai cô con gái, mỗi khi đi đâu xa biết hai đứa con gái thèm ăn gì thích gì là mua khiêng về cho con không ngại nặng nhọc… và rất cưng cháu, tôi còn nhớ man mán có những lần ông dẫn đàn cháu ngoại chúng tôi xuống biển chơi cả buổi đem theo cơm vắt muối mè để lũ cháu đang tuổi lớn sau khi tắm biển, thả diều đói bụng có ăn…

Ông mất lúc bà tôi đã ngoài 60 tuổi, bà rất thương dì tôi nhưng bà đã tiếp tục sống với mẹ tôi vì thấy gia đình tôi cần có bà hơn để quán xuyến trong ngoài…

Trong đầu óc trẻ thơ của tôi, bà với dáng đi thoăn thoắt lưng luôn thẳng, miệng lúc nào cũng nhai trầu bỏm bẻm và mỗi khi cười thì miệng trống trơn chỉ còn có cái lợi chớ không còn một cái răng nào. Bà tôi tuy không biết chữ nhưng mỗi khi nói chuyện gì với ai đều dẫn chứng ca dao tục ngữ hay thơ vì vậy mà những năm tháng tuổi nhỏ của tôi đầy ắp những ca dao tục ngữ cũng nhờ bà. Mỗi ngày bà có bà bạn già hàng xóm sang chơi têm miếng trầu ăn và nói dăm ba câu chuyện…

Tuổi thơ của tôi luôn gắn liền với hình bóng của bà. Tôi còn nhớ rất rõ trong đầu cái ngày đầu tiên tôi đi học, tôi được bà cho hai cái bánh in gói trong giấy bóng gương xanh đỏ, tôi vùng vằn chê ít cầm lấy nhưng quăng ngay dưới giường gần đó, bà tôi thấy nhưng không nói gì, cũng không năn nỉ, chỉ nhìn tôi một cái rồi bỏ đi. Trưa hôm đó tôi đi học về, ở nhà chưa kịp dọn cơm trong bụng đói cồn cào, tôi liếc thấy không ai để ý đến mình bèn lẳng lặng bò xuống gầm giường lượm lại hai cái bánh lúc sáng không thèm lên ăn một cách ngon lành.

Hồi nhỏ tôi ngủ chung giường với bà, mà tôi lại hay có cái tật vòi vĩnh đòi bà gãi lưng cho, bà thì thương cháu nên chìu. Rồi đến ngày cuối năm bạn biết đó Qui Nhơn mình trời se se lạnh, tôi lại được bà nấu nồi nước sôi pha cho âm ấm để tắm tất niên. Lớn thêm một chút nữa là buổi tối tôi được đi coi hát cải lương với bà mỗi khi có đoàn hát trong Sài Gòn ra lưu diễn… hồi đó nào là Thành Được-Út Bạch Lan, nào Hữu Phước-Thanh Nga, nào Lệ Thủy, Mỹ Châu với Minh Vương, Minh Phụng… tôi cứ theo bà mà thuộc nhiều tuồng, mỗi đêm sau khi tan hát trước khi đi về nhà tôi luôn được bà kêu cho uống một ly sữa đậu nành ở trước rạp hát, riết rồi tôi cũng không biết là tôi đi theo bà vì mê coi hát hay vì mê ly sữa đậu nành!?

Lên đến cấp hai chúng tôi đang tuổi lớn thì chiều chiều bà hay luộc cho anh em tôi mỗi đứa một cái trứng gà ăn với muối tiêu, còn không thì cũng được chén đậu hủ nước đường gừng… Còn đồ ăn để phần cho cháu, tôi là cháu gái nên lúc nào cũng bị nhận phần ít nên lúc đó tôi thường hay phân bì ấm ức với mấy ông anh trai là vậy.

Lên đến cấp ba thì bà bắt đầu sai tôi phụ bếp… nói thiệt với mấy bạn tôi hồi đó ham chơi hơn ham làm nên mỗi khi bà sai làm cái gì tôi hay giả bộ làm trật hay giả bộ điếc không nghe… Riết rồi có lẽ bà chán con cháu dỡ và lười nên “tha” tôi luôn, vậy là tôi thoát nạn! Xong trung học tôi vô Sài Gòn học đại học và mỗi dịp Tết hay hè tôi về Qui Nhơn, đó là dịp để bà mặc sức than thở hay tâm sự với tôi nhiều việc đã xãy ra ở nhà trong thời gian tôi đi học xa…

Đến năm tám mươi mấy tuổi thì bà tôi bắt đầu nặng tai, mà thời đó những năm thập niên tám mươi máy trợ thính ở Việt Nam không có hay thuộc hàng xa xỉ nên coi như chuyện giao lưu với thế giới chung quanh của bà tôi bắt đầu hạn hẹp. Những năm cuối đời bà tôi có khi nhớ khi quên… và bà đã ra đi nhẹ nhàng khi tuổi đã ngoài chín mươi.

Phải đến nhiều năm sau này khi tôi đã lập gia đình có con cái, tôi mới thật sự thấy thương bà. Những lúc ngồi bên con tôi hay nhắc đến những kỷ niệm với bà, nhớ ngày xưa tôi được bà gãi lưng, còn bây giờ cưng con thì tôi gãi lưng cho con. Còn lúc nhỏ nhà đông anh em tôi thường hay giận hờn bà vì bị chia phần ăn ít còn bây giờ thì tôi vừa giải thích với con món gì bổ vừa dỗ con ăn… Tôi quan niệm rằng ngày nào con còn sống dưới mái nhà cha mẹ thì con còn sung sướng, rồi mai kia mốt nọ ra đời thì mỗi đứa vì nhu cầu sinh tồn sẽ phải tự thân vận động… Cũng như tôi ngày xưa vụng về nhiều thứ nhưng rồi xa nhà ra đời, lấy chồng có con thì cũng phải biết tém vén, biết coi trong ngó ngoài đâu ra đó…

Bây giờ thì bà tôi đã nằm sâu dưới ba tấc đất. Hằng năm mỗi khi có dịp tôi thường ghé thăm mộ bà, không nhang không hoa với tay không tôi ghé thăm bà. Đến nơi tôi nhặt vài ba cộng cỏ dại với lá khô ở chung quanh mộ cho sạch sẽ rồi tìm kiếm cho mình chút bóng mát đâu đó và ngồi thầm thì với bà nhắc lại những chuyện xưa mà tôi cứ ngỡ như đêm nào bà cháu tôi còn nằm chung giường nói chuyện với nhau…

Thanh Quí

Nguồn: http://nthqn.org

   Số lần đọc: 3101

7 BÌNH LUẬN

  1. RE: Bà Tôi
    Bài viết đầy cảm xúc êm đềm, đọc chi tiết ăn bánh rất tức cười.
    Thanh Quý thật may mắn có bà ngoại săn sóc lúc tuổi thơ. Bây giờ đã thành bà ngoại chưa?

  2. RE: Bà Tôi
    Anh Xuân Phong,
    Con gái của TQ hãy còn nhỏ, chắc hẳn còn lâu TQ mới trở thành bà ngoại được!!!

    Cảm ơn anh Xuân Phong và chị Trần Kim Loan đã đọc Bà Tôi và viết lời bàn.

  3. RE: Bà Tôi
    “Bà Tôi” của Thanh Qúi viết về bà ngoại của mình rất thanh thản, bình yên, hiền hoà, chị rất thích và cảm thấy bà ngoại của chị cũng hơi giống như bà ngoại của Thanh Qúi vậy, tính dễ thương và tốt bụng lắm.
    Cám ơn Thanh Qúi, chúc em vui, khoẻ nhe.
    Thân mến.

  4. RE: Bà Tôi
    Bài viết của Thanh Qui theo Thùy là một bài luận văn của một đề tài rất thường, thường ở chỗ hầu hết ai cũng có sống qua với một bà : bà ngoại hay bà nội mà tất cả các bà nội ngoại VN đều có một cái chung chung giữa tình thương yêu của họ đối với cháu của mình.
    Do cái chung đó mà khi đọc bài viết của Thanh Qui, Thùy không những cảm nhận sự gần guĩ với với người viết , bài viết còn gợi cho Thùy thấy lại hình ảnh của người đàn bà VN và hơn thế nữa, Thùy thông cảm một cách chân thành tình thương của bà với cháu…bỡi Thùy cũng đang làm bà ngoại…Sống xa cháu, nhiều khi nhớ đứt ruột…Không hiểu bà của TQ có tâm sự với TQ như thế không khi TQ phải vào SG du học!!!

    Nguyên Thùy

  5. RE: Bà Tôi
    Chị Nguyên Thùy,

    Bà ngoại TQ lúc còn sống có rất nhiều cháu nên TQ không biết là bà có nhớ gì đến mình không khoảng thời gian TQ đi học xa nhà!!?? Nhưng TQ nghĩ, giả dụ là bà có nhớ cháu đi chăng nữa thì bà cũng để trong bụng chớ chẳng chịu nói ra, có chăng là chăm chút lo cho con cháu hơn… và tình thương đó đã được biểu hiện rõ ràng khi bà hay nấu những món ăn mà mình ưa thích vào những dịp Tết hay hè mỗi khi mình về thăm nhà.

    Cảm ơn chị đã đọc và chia sẻ.

BÌNH LUẬN

Vui lòng viết bình luận của bạn
Vui lòng điền tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả