Trang sinh hoạt của Cựu Giáo Sư và Học Sinh trường Trung Học Cường Đễ Qui Nhơn

Bình Định

Ai bình?! Ai định?!
Ai vì ai mà lạc nẻo người về?! *
Thuở mở cõi gươm thiêng kiến lập
Dòng Kôn giang cuồn cuộn về đông
Hỡi người con gái “Trữ La sông”
Nghiêng nghiêng tóc xõa bún song thành
Miệng cười rớt ngọc
Anh hùng một thuở phải dừng chân

Khí hạo nhiên hun đúc
Nam phương chọc trời đá dựng Hòn Ông
Tòa thạch trận với bao huyền thoại
Lòng muôn thuở mà trời riêng một cõi
Định giang sơn từ thuở hồng hoang
  
Hòn Bà phương bắc
Nghĩa phu thê bền chặc vuông tròn
Với vọng phu thạch 
Dấu ấn ngàn đời
Lòng dạ sắt son
Người đi không trở lại
Hóa đá không ngoảnh đầu
Thông điệp nào gửi nghìn sau
Mà nay con cháu nặng đau thế tình
Nào ai nhục?
Nào ai vinh?
Ai định bá?
Ai đồ vương?
Nơi đây máu đẫm chiến trường
Hồn trăng Thi Nại còn vương vấn hoài!
Ta là kẻ lạc loài hậu thế
Lớn lên nơi xứ sở Hoàng Đế thành
Với Đồ Bàn thành vương triều rực rỡ
Với Bình Định thành mấy thuở phế hưng
Nơi anh hùng một thời vang bóng
Đã xóa tan tệ tiến cống “người vàng”
Rửa cái nhục cho Tổ quốc giang san
Người đã đứng trên tột đỉnh vinh quang
Với chiến tích xưa sau không ai sánh
Ôi! Phải chăng mệnh trời – nửa chừng gãy gánh!
Tiếc thay mộng lớn khôn thành!
Nội đòi lưỡng Quảng phải đành phôi pha
Cảm người xưa nỗi đau ta!
Đâu rồi non nước ông cha tài bồi? (!)
Cũng có người bảo: tại Cao Biền đã đoạn cuộc đế vương
Làm cho huynh đệ tương tàn
Đưa dòng lịch sử xô ngang lệch trời!
Nhưng tất cả đã rơi vào quên lãng!
Những đền đài, cung miễu, những triều đại thành phế tích điêu tàn
Chỉ còn những ngọn tháp Chàm ngạo nghễ với thời gian
Và những câu hát cụ Đào đi vào lòng người mãi mãi
“Gẫm mơ màng thân trước thân sau”
Ta chạnh đau nỗi đau của người thuở trước
Nào ai được! Nào ai thua!
Có ích gì – Trước một hũ mắm cua cũng nặng tình người viễn xứ
Ngọn gió nam non cũng mang lời tình tự
Đã hun đúc nên những thục nữ anh hùng
Được chắt lọc từ những đau khổ chung
Của nhân loại từ buổi hừng đông sang thế
Ai đã hơn một lần xa quê
Dù ở nơi đâuTrên đất Mỹ hay trời Âu
Chợt nghe một tiếng “Nẫu” phải giật mình
Thoáng chốc hồn quê sực tỉnh
Ta là dân xứ Bình mà ai bình ai định?
Ai vì ai mà lạc nẻo người về?!
Con đường nào để dẫn đến mê cung?
Nhưng lòng dân vẫn rộng mở khoan dung
Cho dù anh là người viễn xứ
Đâu có lạ gì Xuân Diệu, Bích Khê, Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử
Họ đã sống và thành danh nhờ mảnh đất này
Để thấy rằng khí thiêng hội tụ nơi đây
Chiều nay đứng trên cầu Thị Nại trông về thành phố rực đèn
Những dòng người, xe cộ tấp nập đua chen
Những công trình thế kỉ vĩ mô, vi mô
Lòng tôi mơ hồ cảm nhận
Nghiên son núi bút nay đâu?
Hồn thiêng non nước một màu khói sương
Hà Thanh tháp cổ mây vương
Bụi hồng gió cuốn thiêng đường về đâu?!

Nguyễn Lương Nho
(bút hiệu của thầy Nguyễn Kim Ba)

* Người về: không phải là Quy Nhơn 

   Số lần đọc: 2685

2 BÌNH LUẬN

    • Cám ơn!
      Anh Phong mến

      Tôi có nhắn cho Thầy Ba hay.
      Thầy có ý cảm ơn thịnh tình của anh.
      Tuy nhiên, về hưu rồi,
      Thầy làm thơ chỉ muốn đăng lên cuongde.org cho học trò cũ đọc cho vui
      chớ không muốn đăng (hay in ấn) rộng rãi.
      Xin anh thông cảm.

      Admin

BÌNH LUẬN

Vui lòng viết bình luận của bạn
Vui lòng điền tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả