Giữa cánh đồng hoang buồn nức nở
Không khí mơ màng trời sa mạc
Đêm xuống Phan Rang lửa lập lòe
Theo đàn bò xuống núi
Ta nằm bãi cát như chinh nhân
Biển vẫn ầm ì cơn địa chấn
Ta cởi giày cho biển mát chân…
“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi…”
Giờ ta chăn bò xuyên sa mạc
Lạnh áo hồ cừu đêm sương rơi
À ơi tiếng thở bầy gia súc
Buồn suốt đêm sâu như tiếng than
Và ta đêm vắng bên vò rượu
Nghe sóng trùng dương tưởng tiếng đàn
Nghìn trùng xa cách đêm thương nhớ
Lạnh lùng vọng tiếng quỹ môn quan….
Mờ sáng đàn bò ra gặm cỏ
Âm thầm tiếng dế giữa đồng hoang
Ai đã chăn bò qua sa mạc
Mà chẳng nghe vang một điệu đàn
Túy ngọa sa trường : ai chẳng biết!
Sa trường là một cánh đồng hoang
Và bầy chiến mã đang tung vó
Là lũ bò con muốn vượt đàn…
Thì ra chiến sĩ trong tâm tưởng
Đã chết đêm rồi giữa bãi hoang
Còn lại mình ta, à , cũng thích…
Dắt lũ bò đi khắp thế gian….
Thế gian là một vùng sơ sác
Có cỏ gai vàng níu bước chân
Có ngọn gió Lào hun hút thổi
Có ta cầm roi… rất uy phong…
Một bầy gia súc qua sa mạc
Nghé ngọ buồn tênh cả cánh đồng…
Ta là đại tướng vừa xung trận
Đã rớt lệnh bài trước lọan quân…
Chiều nay nghỉ lại trên bờ cát
Mở lá thư em đọc ngập ngừng..
” Ngày mai ‘Đại tướng’ về nhà nghỉ
Ghé phố mua giùm…cái thắt lưng…”
Ngô Lạp
Số lần đọc: 2818
[i]Áo lạnh hồ cừu đêm sương rơi[/i]
làm cho tui ớn lạnh, cô đơn, giữa đêm trường
[i]Có ngọn gió Lào hun hút thổi[/i]
làm cho mắt tui cay rát, thân tui toát mồ hôi
Hay lắm! Câu nào, chữ nào, ý thơ nào cũng hay!
Cái thắt lưng là cái chi? Chẳng lẽ mua về em buộc bụng, khoai sắn khoai mì em bớt ăn?
Thơ của Ngô Lạp chăn bò đọc [i]đã[/i] hơn thơ của Ngô Lạp thầy giáo 😀
Cám ơn Khách viếng thăm
Bạn nhận xét chí lý.Làm thầy giáo mùa này lo ôn thi tốt nghiệp 12 bề bộn quá,khó tìm ra giờ yên tỉnh để làm thơ cho hay…
Bảy năm nữa về hưu,mình chỉ mong ước được chăn bò xuyên ” sa mạc” và thả sức làm thơ.Bạn cố gắng chờ đọc nhé.Thân mến.
Từ Sa mạc đến bục giảng
Thích nhất thơ Ngô Lạp là ý chí vươn lên, không đầu hàng & đổ thừa cho số phận.
Từ anh du mục rong ruổi trên cát nắng đổ lửa ban ngày và lạnh về đêm của Phan Rang ,sáng dậy vẫn nghe tiếng dế : Mờ sáng đàn bò ra gặm cỏ, Âm thầm tiếng dế giữa đồng hoang. Cảnh đẹp và lòng người cũng thanh thản mới nghe dế gáy (nhưng tác giả thì cực lắm,phải qua đêm 1 mình cùng đàn bò giữa sa mạc).
Và thật lãng mạn khi :Chiều nay nghỉ lại trên bờ cát,Mở lá thư em đọc ngập ngừng.
Và ta đêm vắng bên vò rượu,Nghe sóng trùng dương tưởng tiếng đàn.Ngô Lạp đêm vắng bên vò rượu, không say xỉn để quên đời & chưởi đời nên con đường từ sa mạc đến giảng đường để đứng trên bục giảng là điều tất yếu.
Người ta làm thơ hay khi trẻ, chứ già hưu trí chắc thơ hết hay.Mong đọc nhiều thơ của bạn, trong những lúc khó khăn vẫn có lối đi của mình, còn hơn ngồi đó mà thở than-triết lý cùn.