Đà Lạt chiều mù sương
Sao lạnh buốt trong hồn
Nhớ người bao năm cũ
Biết tìm đâu bây giờ
Con dốc nhỏ tình xưa
Mưa phùn bay lất phất
Em bây giờ nơi đâu
Tìm em mòn con mắt
Mắt mòn tim tơi tả
Lòng ta đau vô bờ
Nhìn đâu thấy cũng lạ
Đâu còn Đà lạt xưa
Đà lạt xưa có em
Ngày chân sáo tung tăng
Qua từng con dốc nhỏ
Mắt ngoan hiền ngây thơ
Hôm nay ta về lại
Đồi cù giờ bơ vơ
Thác Prenn xưa cũng lạnh
Hồ Xuân Hương ơ hờ
Không em đều vô nghĩa
Một mình ta lang thang
Nhớ thương về kỷ niệm
Một thời xưa đa đoan
Phạm Thiên Thu
Số lần đọc: 2459
RE: Đà Lạt và Nỗi Nhớ
Mắt mòn tim tơi tả
Lòng ta đau vô bờ
Nhìn đâu cũng thấy lạ
Đâu còn đà lạt xưa
Nỗi nhớ sao mà ghê gớm thiệt! “mắt mòn tim tơi tả” te tua! Ngày xưa Đà Lạt là TP thơ mộng. Bây giờ chất “thơ” đã mất chỉ còn lại nỗi bơ vơ, ơ thờ, lạnh lẽo…phải không Thu?
Những dự án kinh doanh du lịch…làm mất đi nét đẹp nên thơ cổ kính của Đà lạt xưa rồi!
Bài thơ hay lắm! Với nỗi nhớ tiếc…mà không biết phải làm sao?….