I
Đã bảo đừng mà sao lòng vẫn nhớ
Người như mây phiêu dạt tận trời nào
Ta ở đây lòng nấu nung kỷ niệm
Góc phố nào cũng thấy dáng người xưa
Dẫu ngày xưa giờ đã thành cổ tích
Và người xưa thần tượng vỡ tan rồi
Vẫn nhiều lúc nghe hồn mình đau nhói
Và trong ta nước mắt vẫn thầm rơi
II
Em chẳng muốn nghĩ nhiều về dĩ vãng
Về ngày xưa thời hoa mộng yêu thương
Bởi em biết bây giờ đời đã khác
Còn riêng anh mây đã dạt cuối trời
Biết là thế, nhưng sao lòng vẫn nhớ
Vẫn quẩn quanh như đứa trẻ lạc đường
Vẫn một mình liều thân vào ma trận
Thì phải đành chấp nhận, phải vậy thôi
Phạm Thiên Thu
Số lần đọc: 2097
RE: Quanh Quẩn Đời
Biết là thế nhưng sao lòng vẫn nhớ
Vẫn quẩn quanh như đứa trẻ lạc đường
vẫn một mình liều thân vào ma trận
Thì phải đành chấp nhận phải vậy thôi!
Bài thơ quá hay!rất tuyệt! ai đã rơi vào hoàn cảnh này đều phải thế Thu ơi!
Người như mây phiêu bạc tận trời nào
Ta ở đây lòng nấu nung kỷ niệm…….
Cám ơn Thu mình rất thích bài thơ này!