I.
Có mấy khi ta mùa đông ra biển,
Gió mưa buồn lạnh xé thịt cắt da,
Nếu chẳng may biển chôn lấp đời ta,
Vẫn là phước ta muôn đời có biển.
Bên cát biển sóng vổ về tha thiết,
Da diết yêu thương, muôn kiếp mặn nồng,
Khi yên vui, lúc sóng vổ cát tung,
Vẫn giữ mãi mối tình chung biển cát.
08/2008
II.
Lê đôi chân trên cát mền xào xạc,
Thả hồn mình hòa cùng biển mênh mông,
Chờ mùa lên cho trời nước xanh trong,
Và nắng ấm làm hồng bao mong ước.
Gió reo như trao lời đưa của nước,
Vốn rộn ràng vẫn tập nập âm vang,
Vốn trầm ngâm vẫn mộng mị- mơ màng,
Vốn thư thả vẫn dịu dàng-mềm mại.
Dấu yêu ơi,ta một đời khờ dại,
Bởi yêu em như yêu biển muôn trùng,
Bởi yêu em,trân quí nét thủy chung,
Đã đốn mạt cho đời thêm phiền lụy.
24/04/2011
Bạch Xuân Lộc
Số lần đọc: 1846
RE: Có Biển
“Nếu chẳng may biển chôn lấp đời ta..”
Đau lòng lắm anh BXL ơi! KT
Cảm ơn
Hi KT
Đau lòng lắm phải khg,KT?
Vạn nhất điều gì đó đến với đời người lúc nào đó ai mà biết được phải khg?
Cảm ơn Kim Tiến.
RE: Có Biển
“Bên cát biển sóng vổ về tha thiết,
Da diết yêu thương, muôn kiếp mặn nồng,
Khi yên vui, lúc sóng vổ cát tung,
Vẫn giữ mãi mối tình chung biển cát”
Một nổi niềm ray rứt, dằn vặt,sâu lắng,rất hay.
Re: Có Biển
Bài thơ với tựa đề Có Biển đã được tôi viết thêm phần 2 (12 câu nữa). Mời bạn đọc ghé vào trang thơ BXLộc xem tiếp.
Mến.
Lộc