Sao vẫn nhớ con đường xưa quen thuộc
Đã bao lần ta bước vội đi nhanh
Một quãng đường khúc khuỷu loanh quanh
Chân tôi bước chênh vênh đầy nghiệt ngã
Con đường ấy dẫn tôi vào êm ả
Nhưng cũng là lối ngả của đớn đau
Con đường xưa gót nhỏ đón đưa nhau
Nhưng nơi ấy cũng loang màu tan tác
Con đường ấy một nửa đời đen bạc
Một nửa đời tan nát một giấc mơ
Ta nuốt hờn bằng muôn vạn vần thơ
Ngụm chút rượu cho men ngà hơi thở
Ngoảnh mặt lại thấy dòng đời bỡ ngỡ
Quay lưng đi trời mờ mịt khói sương
Trước mặt ta vằng vặc nửa dặm trường
Chân bước vội cho bụi vương màu áo.
Thân trọng Ái
Số lần đọc: 2754
RE: Đường xưa
Các bạn sẽ được dịp thưởng thức muôn vàn bài thơ đầy khắc khoải, ưu tư của TTA vì chàng lãng tử ..”nuốt hờn bằng muôn vạn vần thơ..” không thể chứa trong tim mãi…
..coi chừng tim vỡ mất thôi … 🙂
RE: Đường xưa
Hihi! trước giờ chỉ biết ” vằng vặc”, giờ biết thêm “vằn vặt” !
Cám ơn BBT !
RE: Đường xưa
Cám ơn Bà Tám đã nhặt “sạn” dùm BBT !
Mong Bà tám tiếp tục “rà soát” còn chỗ nào chưa đạt cứ com cho biết nhé …
Bạn TTA chắc cũng “khoái” khi bài thơ trở nên…suông sẻ hơn nhỉ !! 😆
Đường xưa
Thank you Mẫn và BT for the correction.