Mùa xuân 1987, trong một chuyến công tác, mình được tới Cù lao Xanh và ở lại đêm trên đảo.
Đó là một đêm không trăng và đầy sao.
Từ tháp đèn biển nhìn xa khơi, không gian trước mặt tuyền một màu đen, không phân biệt được đâu là trời là nước. Chỉ có ánh điện trên các con thuyền bắt cá của ngư dân trên đảo là chong sáng thâu đêm. Ánh điện yếu ớt chỉ đủ để bảo rằng nó đang có mặt trong đêm đen; trông như những viên ngọc trai đính trên tấm thảm nhung huyền phẳng phiu của biển cả.
Nếu bạn nhìn mê mãi không gian kỳ ảo này và để lòng trống trải, thì thế nào cũng rơi vào một ảo giác lạ thường: dường như đang trôi bồng bềnh trong một không gian vắng lặng, bao vây bởi muôn vàn vì sao.
Lúc ấy mình thiếp đi, rơi vào một giấc mơ lạ…
Khi tỉnh giấc thì đằng đông đã tím thẫm. Ánh điện trên thuyền đã tắt. Trái ngược với bóng tối ở đầu hôm, ánh triêu dương làm những chiếc thuyền câu đổ bóng xuống mặt biển như những con còng non chỏng chơ trên đĩa bạc.
Giấc mơ chưa trọn ở đêm trước còn đọng lại trong tâm trí để thành câu chuyện sau đây kể lại cho các bạn.
Tuy nhiên, trước khi vào chuyện, mình xin giải thích đôi điều.
Thật ra đây không hẳn là một câu chuyện. Nó được xây nên từ chuyến lữ hành lần đầu tiên trong đời mình tới Cù lao Xanh, nên có dáng vẻ một loại ký sự. Cái hư ảo đã tựa vào thực tại thơ mộng của Đảo Xanh năm nào.
Ngày 31 tháng Tám năm nay, mình trở lại nơi này, mà lòng buồn quay quắt. Vì Cù lao Xanh dường như cũng già yếu theo tháng năm.
Giống như 22 năm trước, dân bây giờ vẫn nghèo, thiếu ăn. Trẻ em thì còi đẹt (các cháu bé PTCS mà vóc dáng như học sinh tiểu học)
Dân số không tăng: 2.200 nhân khẩu, 486 hộ dân cư. Thanh niên bỏ đảo đi làm ăn xa hết, rồi chẳng có ý định trở về. Chỉ còn lại trẻ em, người già.
Cảnh quan giờ trở nên xấu. Mấy thửa ruộng xanh mởn xưa đã biến mất từ lâu, thay vào bằng mấy hố rác hôi nồng.
Con đường đất thơ mộng, ven bờ có nhiều cây chà là ta, chim chim, dú dẻ nay là con đường bê tông thô cứng dài hun hút. Lộ rõ vết phân bò, phân dê.
Và bãi Nam, năm 2002, người ta xây cầu cảng và bờ kè chắn sóng phủ gần hết. Ôi bãi Nam! Nay còn đâu bờ cát trắng, nước trong xanh với rạn san hô muôn màu.
Bây giờ người ta khoát áo cho Cù lao Xanh toàn đường xi măng, nhà bê tông một cách hời hợt biếng nhát.
Người ta thích hiện đại cẩu thả để đánh mất nét hoang sơ quý giá của đảo.
Người ta viện dẫn nhiều lý do để bênh vực. Nhưng cái được thì chưa thấy, cái mất giờ đã nhiều.
Còn chuyện tâm hồn. Hỏi thăm mấy cụ già, xưa ngâm nga bài “Vè Cát Lái” thì không còn ai biết các cụ là ai. Rõ rồi, bài vè quý giá xưa như một hải đồ dân gian, cũng đã đi vào nghĩa trang của ký ức.
Mình trở lại Cù lao Xanh mà cô đơn như kẻ làm ăn xa thất bại, quay về quê hương bản quán.
Buồn và mệt, chợp mắt một lát thì nằm mơ. Giống giấc mơ của hơn 20 năm về trước, nhưng hình như là phần kết của giấc mơ xưa…
Số lần đọc: 11909
Mình là dân Cù Lao Xanh đây, nhà vẫn còn ở giữa làng trước biển.
Mỗi lần về quê nhìn biển mà bùi ngùi vì sự phá hoại biển của con người.
Khi xây cầu cảng (lý do khi chiến tranh tàu cập cảng), người ta có vô tình không tính đến động lực dòng chảy, nên mùa đông khi sóng lớn đánh vào cầu cảng tạo nên dòng xoáy cuốn xuống bải cát và kéo theo nhà cửa, nên dân làng dời ra ngoài ruộng để ở làm mất đi màu xanh của ruộng đồng.Và bải cát trắng cũng không còn vì những bờ kè bêtông khô khốc. Tự thân thiên nhiên đã cân bằng và tạo ra vẽ đẹp, nhưng rât tiếc con người vì 1 tỉ lý do đã làm hư hại, khi thiên nhiên không còn cân bằng sẽ tự tạo lại cân bằng thì con người phải trả giá ghê gớm.
Cám ơn bạn đã có bài viết về quê mình. Những lần về quê có chụp hình và đưa lên cuongde.org nhiều lắm.
Đảo Xanh
[i]"…Đảo Xanh tựa như chiếc vỏ lạc bồng bềnh trên sóng nước. Mùa nồm gió hây hây lùa những gợn sóng lăn tăn lao xao bờ cát, mùa bấc gió gào thét triền đá làm sóng nước dâng cao. Từ đất liền trông xa đảo như người ốm co mình trong những cụm mây xám đục[/i]."
Đọc đoạn văn trên, qúa hay, làm mình nhớ lại bài văn, học thuộc lòng từ năm đệ lục. Xin trích lại một đoạn ngắn để thấy tài tả cảnh tuyệt vời của ông bạn họ Khổng (vì quá lâu, nên có thể có những câu hoạc dấu ghi lại không đúng như nguyên bản. Xin tha lỗi)
"[i]Bóng chiều tha thướt trên cánh đồng mênh mông, đượm vẻ buồn man mát. Từng chập luồn gió may thổi phớt qua những đám lúa mì xanh um, ngọn mạ chập chờn xào xạt như gợn sóng biển lần lượt bủa thẳng vào chân trời xa tít. Xa xa hơn nữa, tận cõi ngoài mù mịt mặt trời hé nắng tung lên tựa cây quạt xòe nhuộm hường chéo mây trôi trong bầu trời xẩm tối.[/i].."
Tả cảnh của Hiền nếu không nói là bằng, thi cũng một chín một mười. Qủa thật con nhà ‘tông’. KXH nhận xét hoà âm trong nhạc đã tuyệt vời mà viết văn cũng mượt mà không kém.
re:
[quote=Ngô Thanh Hùng]Mình là dân Cù Lao Xanh đây, nhà vẫn còn ở giữa làng trước biển…[/quote]
Dân đảo vậy mà bây giờ mới chịu khai khẩu. Vốn quý của đảo đó nhé!
Mấy ông lãnh đạo Cù Lao có ”thân phận” của một chúa đảo, lâu dần trở thành những [i]Cây rượu Nhân dân[/i] nên đảo cứ mãi khổ! Hùng tập hợp anh em lại làm một Mạnh Thường Quân đi!
[quote=Thân Trọng Ái]…Tả cảnh của Hiền …[/quote]Cám ơn Ái! Dù có điểm 10 thì cũng chỉ là một bài tập làm văn của anh học trò già, nghèo ý & đơn điệu: suy nghĩ mãi một lối, viết mãi một kiểu. Rồi cũng chóng chán thôi. Chẳng qua bạn dò trúng đài thì nghe rõ, chiến hữu khác mất sóng thì vô âm.
Lâu lâu thấy nó quăng lên mấy chữ, mấy tấm hình là Ok! Nó đang tồn tại.
Cảm nhận Đảo Xanh
Đảo Xanh hay quá. Em đọc mà cảm nhận thấy nơi này toát lên một tâm hồn rất tốt đẹp. Một tình yêu tha thiết và khát vọng sống của nhân vật. Cuộc sống này thật giá trị biết bao!
nmn
RE: Đảo Xanh
Ngày mai chúng ta đi Đảo Xanh.Chương trình rất thú vị: uống cafe bãi cát,dã ngoại đảo,thăm Hải đăng, Giếng Tiên, nhậu hải sản, hát karaoke làng, ngủ biển trên đỉnh núi cao trong tòa lâu đài đầu thế kỷ 20,chụp ảnh v.v. và v.v.
Đảo Xanh vẫn rất đẹp,đừng lo 😆 .Nên có thơ rằng:
“Xuân Phong đi với Xuân Hiền
Xuân Hiền thích chí gửi tiền Xuân Phong
Xuân Hiền đi với Xuân Phong
Xuân Phong thích chí uống dùm 3ly.”
Chúc hải trình bình an.
RE: Đảo Xanh
Anh đến khi em còn thơ ngây.
Anh ra đi làm hồn em nặng trĩu.
6 năm sao mà chóng vánh ,em không kịp hiểu
không kịp nhận ra anh thì em đã mất anh…
1 tình yêu tha thiết,tuy ngắn ngủi nhưng đẹp vô cùng của nhân vật đã nói lên dù giữa đảo xanh vẫn luôn có những tâm hồn cao đep.
NGUYENPHUCL