Trang thông tin liên lạc của cựu Giáo Sư và học sinh Trung Học Cường Để Qui Nhơn

Trang Facebook của cuongde.org

  • CD4 1200
  • NhaGiuXe1200
  • hinhCu 1200
  • DaiThinhDuong1200

Chỉ mục bài viết

Suốt năm học 12, Mỹ Lan vẫn là một đoàn viên năng nổ, một học sinh xuất sắc. Nhưng tôi có cảm giác như em có một điều gì cần che giấu mọi người. Rồi cuối học kỳ I, Lan bỗng dưng nghỉ học. Bất ngờ biến mất, không một lý do giải thích. Giáo viên chủ nhiệm cũng không tìm được cách liên lạc được với gia đình. Sự biến mất của cô học trò thơ ngây, học giỏi, vui vẻ, đáng yêu của tôi làm cho tôi hụt hẩng. Một cảm giác bất an xâm chiếm tâm hồn tôi. Tôi mong đợi sự trở lại của Mỹ Lan, mong đợi ngậm ngùi, mong đợi mãi và rồi hai tháng sau, vào một buổi trưa sau khi tan học, Hương Vy trao cho tôi một lá thư, nói là thư của Mỹ Lan. Lá thư viết với những hàng chữ run rẫy, vội vàng:

Thầy kính mến của em,Thầy ơi! em rất mong muốn được gặp thầy. Những ngày tháng qua là ngững ngày tháng vô cùng khó khăn đối với em.
Thầy ơi, thầy chính là niềm vui và sự an ủi đối với em. Hãy đến gặp em thầy nhé!

Mỹ Lan, học trò của thầy.

Ngay buổi trưa hôm đó, tôi theo Hương Vy về đến nhà Mỹ Lan. Nhà ở Bình Tân, tận cùng trong một khu rẫy nằm rất xa khu thị tứ. Gửi xe ngoài chợ, tôi theo Hương Vy băng qua đường xe lửa, len lỏi giữa những rẫy khoai mì bát ngát để tìm đến nhà của Mỹ Lan.

Nhà vắng vẻ, ba mẹ đều đã ra đồng, chỉ còn một đứa em gái nhỏ ở nhà săn sóc chị. Phải khó khăn lắm tôi mới nhận ra cô học trò xinh đẹp của tôi cách đây hai tháng. Mỹ Lan nằm co ro trên giường, thân mình gầy đét trong bộ quần áo trở nên quá rộng, mái tóc qua xạ trị đã trụi đi xơ xác, đôi chân teo tóp vì căn bệnh ung thư xương đột phát. Không còn đôi bím tóc tinh nghịch, không còn nụ cười xinh xắn, đôi mắt lung linh. Mỹ Lan bây giờ là một cô gái ốm yếu, đầu cạo trọc, mắt buồn tênh nhìn xuống đôi chân đang dần teo tóp lại.Tôi thấy trái tim mình thắt lại không nói nên lời. Hương Vy thì đứng cạnh giường, đưa tay bóp nhẹ chân bạn, mắt buồn rưng rưng. Tôi thì ngẹn lời chỉ nhìn Mỹ Lan đang đau đớn trên giường bệnh, không thốt được dù một lời vô nghĩa.

Thế nhưng chỉ một tháng sau, Mỹ Lan đã gượng dậy. Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp và Mỹ Lan cương quyết phải lấy cho được mảnh bằng tốt nghiệp cấp ba mà Lan cho là kỷ niệm quý giá nhất trong quãng đời học sinh của mình. Dù biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhiều lắm chỉ là sáu tháng phù du, Lan vẫn tiếp tục đến trường. Hưng, bạn trai cùng lớp của Lan, nhà cũng ở Bình Tân, tình nguyện mỗi sáng đến đỡ Lan lên xe gắn máy đưa Lan đến trường và trở về nhà. Các bạn gái ở trường sẽ xúm lại nâng Lan vào lớp học. Thật là cảm động khi đứng nhìn cảnh các bạn xúm lại đỡ Lan ra khỏi xe, đưa Lan vào lớp một cách khẽ khàng như nâng niu một con búp bê tật nguyền, con búp bê của ý chí và tình yêu vĩ đại. Những lúc đó tôi thấy lòng chùng xuống thật thấp, tim tôi như bị ai xiết thật chặt muốn nghẹt thở. Ý chí con người thật vĩ đại, một em gái 18 tuổi lại có được một sức mạnh tâm linh phi thường đến thế. Từ trên bục giảng nhìn xuống, tôi biết em đã phải nén đau, cắn chặt răng cầm viết, tay run rẩy ghi chép những kiến thức đối với em thì vô cùng quí giá nhưng nếu có thể với ai khác sa vào hoàn cảnh tuyệt vọng như em sẽ cho là hoàn toàn vô nghĩa. Có những lúc quá đau, Mỹ Lan lại ngất đi và được các bạn xúm nhau đưa vào phòng giám thị cấp cứu. Ai nhìn cảnh đó mà không thấy lòng đau xót ?

Thêm bình luận


Đăng Nhập / Đăng Xuất